🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sao? đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi ... sức khỏe ổn chưa đó?"

Bạch Liên Hoa tron xoe đoi mắt lung lieng, đoi moi hơi he lo lắng nói ra.

Nàng chỉ mới gặp hắn một lần mà thôi, tên này lại bảo nàng cứu mạng hắn hai lần ... nhất định là đầu óc chưa tỉnh táo, dù sao hắn trọng thương thật sự quá nặng.

Bạch Liên Hoa không dám tưởng tượng phải chịu công kích như thế nào mới gây nên thương thế thảm trọng như thế, điều kỳ tích là hắn còn sống và đang dần hồi phục ... đổi lại là nàng chỉ sợ đã sớm mất mạng.

Chuyện này khiến nàng vô thức nhớ lại thanh niên tên Văn Lang kia, cũng là một người có tốc độ trị thương kinh người.

Lạc Nam thấy biểu tình đáng yêu của nàng, lúc này mới nhớ đến mình đang ở hình dạng thật sự, không phải Văn Lang ... cũng không phải Bách Hiểu Sinh.

Chỉ là gương mặt hắn lúc này da thịt bong tróc sau nhiều lần va chạm cùng Hợp Thể Kỳ, nhận không ra chút anh tuấn vốn có nào, trái lại có phần dữ tợn.

Lạc Nam biết mình vừa lỡ lời, cũng không muốn giải thích dài dòng, nhận ra bàn tay mềm mại của nàng vẫn đang đặt lên ngực mình, không ngừng truyền vào Linh Lực, hắn ôn hòa nói:

“Cảm tạ nàng! Bất quá không cần uổng phí Linh Lực, vài ngày tới ta sẽ tự mình khôi phục ... ”

Bạch Liên Hoa nghe vậy lườm một cái, nhỏ nhẹ trách cứ:

"Ngươi đừng xạo! với thương thế này nếu không được trị liệu chỉ sợ nửa năm cũng không xuống giường được!"

Lạc Nam nghe vậy bật cười, lúc này mới chú ý đến cơ thể mình đang được đặt trên một chiếc giường gỗ nhỏ ấm áp, chắc hẳn là nàng mang hắn đến nơi này.

Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, hắn cười cười: "Nếu nàng không tin, chúng ta đánh cược một lần!"

"Đánh cược? như thế nào?" Trong mắt Bạch Liên Hoa xuất hiện một tia thích thú, với thân phận cao quý của nàng chưa từng trò chuyện tự nhiên như thế với ai bao giờ.

Đương nhiên cũng chẳng ai dám rủ rê nàng đánh cược ...

"Ta cược trong vòng nửa tháng cơ thể mình sẽ hoàn toàn bình phục, nếu ta thắng thì nàng phải cho ta phương thức để liên lạc với nàng ở bất kỳ thời điểm nào!" Lạc Nam tủm tỉm nói ra ...

Bạch Liên Hoa nghe vậy gò má hơi hồng, tên này rõ ràng có ý đồ không đứng đắn với nàng, bất quá với tình trạng cơ thể hắn mà muốn tự khôi phục trong nửa tháng quả là bất khả thi, nàng gặt nhẹ một tiếng:

"Nếu ngươi thua thì sao?"

Lạc Nam trầm ngâm một chút, kiên định nói ra: "Nếu nàng thắng thì ta sẽ thay nàng làm một việc bất kỳ, với điều kiện đó không phải chuyện thương thiên hại lý!”

Bạch Liên Hoa hai mắt đảo quanh suy nghĩ, đôi môi chúm chím, bàn tay chống cằm, trong lòng âm thầm buồn cười ... nàng chẳng có chuyện gì cần hắn làm cả, huống hồ với thân phận của nàng chỉ cần mở miệng đã có vô số người làm thay, đâu cần tới hắn?

Bất quá nghĩ cũng lạ, đây là lần đầu tiên nàng đánh cược với một người, cảm giác thú vị mới mẻ vô cùng, không muốn bị mất hứng, cái đầu nhỏ gật gật, xem như đồng ý đánh cược cùng Lạc Nam ...

Thân là công chúa của một Cửu Cấp Thế Lực, từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã giành hầu hết thời gian để học các loại lễ nghi, cầm kỳ thi họa ... Lớn lên một chút thì toàn tâm toàn ý tập trung cho việc Tu Luyện, 16 tuổi Hóa Thần Viên Mãn là minh chứng tốt nhất cho sự nỗ lực của nàng.

Chưa kể một số thời điểm còn phải dùng giọng nói trời phú của mình để hóa giải các xung đột trong Hoàng Triều ...

Có thể nói các mối quan hệ của nàng hầu như không có, càng đừng nói đến một người bằng hữu rủ rê đánh cược.

Lạc Nam nhận ra sự cô độc trong mắt người thiếu nữ, âm thầm đau lòng, vươn ra ngón tay út lém lỉnh, dùng giọng điệu trẻ con nói:

"Nghéo tay làm bằng chứng!”

Bạch Liên Hoa hơi ngẩn ngơ trước hành động của hắn, chợt bật cười thích thú, đồng thời vươn ra ngón tay nhỏ của mình ...

Hai ngón út nghéo vào nhau, một xúc cảm kỳ diệu xuất hiện khiến gò má nàng ửng hồng, chưa bao giờ Bạch Liên Hoa cùng một nam tử tiếp xúc gần như vậy

Lúc này, nàng mới nhớ lại thắc mắc trong lòng, trong trẻo nói:

"Ngươi giữ chức vụ gì trong Cung, vì sao trọng thương rơi xuống Thủy Hoa Cốc của ta?"

Noi bọn họ đang ở là một Son Cốc an bình có tên Thủy Hoa Cốc, vị trí của nó nam trong phạm vi Bạch Sa Hoang Cung, do từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã ưu thích sự thanh tịnh nên Mẫu Hậu đã kiến tạo nơi này làm chỗ ở riêng cho nàng ...

Xung quanh Thủy Hoa Cốc được bao bọc bởi Hoàng Cung, vì thế độ an toàn có thể xem là tuyệt đối, nên không hề có người theo bảo vệ nàng.


"Ngươi không phải người của Hoàng Triều? sao biết ta là Tiểu Công Chúa? ta có nên báo với Phụ Hoàng hay không đây?"

Theo quy định của Bạch Sa Hoàng Triều, kẻ lạ mặt nếu tiến vào phạm vi Hoàng Cung sẽ bị bắt giữ dù bất kỳ lý do nào, người này chẳng những đã vào phạm vi Hoàng Cung, còn tiến vào Thủy Hoa Cốc của nàng.

Lạc Nam cười khổ lắc đầu: "Tiểu công chúa nổi tiếng khắp Hoàng Sa ai mà không biết? mạng của ta là do nàng vất vả lắm mới cứu được ... báo cho Phụ Hoàng của nàng chẳng khác nào trở thành công cóc!"

"Nói bậy!" Bạch Liên Hoa không phục, mở miệng phản bác: "Phụ Hoàng rất nhân từ, sẽ không giết ngươi! Cùng lắm là giam giữ một thời gian tra rõ thân phận mà thôi ... ”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.