Chương trước
Chương sau
Bên trong trụ sở Nương Tử Bang ...

Lạc Thần cùng chúng nữ ngồi thành một đoàn, bầu không khí hơi trầm lặng ...

Nhìn chúng nữ bộ dạng lo lắng, một số khác cảm thấy ngơ ngác khó hiểu nhưng không dám hỏi, nhất là nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của Lạc Thần và hai người Lạc Trần ... nếu các nàng chưa nhận ra giữa hắn và Lạc gia có liên quan, vậy chẳng khác nào ngu ngốc ...

Lạc Thần hít sâu một hơi, hắn biết đã đến lúc cho toàn bộ các nàng biết sự thật, bọn họ là một gia đình, không có gì phải che giấu ...

Trước đây vì sợ chúng nữ phẫn nộ mà liều chết tu luyện, nhưng hiện tại chuyện đã vở lẽ, nếu tiếp tục giấu đi sẽ khiến các nàng suy nghĩ lung tung, cho rằng hắn không tin tưởng các nàng, ảnh hưởng đến việc tu luyện ...

Huống hồ Lạc Thần tin tưởng, các nàng đủ khả năng tiếp thụ sự thật ...

"Dì nhỏ, nàng nói thay ta đi !... " Hắn quay sang nhìn Liễu Thi Cầm khàn giọng nhờ vả ...

Liễu Thi Cầm nhìn thoáng qua từng gương mặt tuyệt mỹ xinh đẹp, biết số phận bi thảm trước đây của Lạc Thần chỉ có mấy người Yên Sương Nhi, Diễm Hồng Liên, Tình nhi, Mộc Tử Âm ... mà thôi ...

Vì lẽ đó mắt thấy sự việc sắp phơi bày, chúng nữ còn lại từng người đều hết sức nghiêm túc, các nàng muốn hiểu nguyên nhân vì sao nam nhân của mình và Lạc gia lại trở mặt thành thù như vậy ...

Cho dù Tần Mộng Anh cung không ngoại lệ ...

Liễu Thi Cầm nhẹ nhàng hít thở, u thanh nói:

"Tiểu Thần vốn là con trai của tên khốn kiếp Lạc Phá Lôi và ... "

Theo lời nói của nàng nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng đôi mắt đẹp dần dần trở nên đỏ ngầu dữ dội ...

Cho đến cuối cùng, khi nghe Lạc Phá Lôi vậy mà đích thân móc mắt Lạc Thần cho Lạc Vũ, chúng nữ ngơ ngác nhìn qua con mắt còn trống rỗng của hắn, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi ...

Dù là những nữ nhân đã biết chuyện như Mộc Tử Âm, một lần nữa nghe lại còn cảm thấy phẫn nộ không thể ức chế được khiến toàn thân rung rẩy ...

Đừng nói chi đến chung nữ chưa biết chuyện lại yêu Lạc Thần tha thiết như Tố Mai và Trúc Loan ...

Sát khí lượn lờ xung quanh căn phòng, ánh mắt ngập tràn nổi căm hận, đồng thời nhìn về nam nhân của mình càng yêu thương hơn ...

Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan không nói không rằng, chỉ là sát khí trên người các nàng là mãnh liệt nhất ... các nàng thầm hận trước đó không lấy mạng hai người Lạc Trần ...

Tần Mộng Anh nắm chặt tay Lạc Thần, như muốn an ủi linh hồn từng bị thương tổn của hắn, chỉ là cảm giác đau nhói nơi trái tim khiến nàng liệt Lạc gia vào kẻ thù không đội trời chung ...

Trước đây tại Linh Vũ Thành, trưởng lão Huyết Linh Tông Huyết Thường chỉ mở miệng uy hiếp Lạc Thần đã khiến nàng phẫn nộ hạ sát thủ, nếu không phải có Đại Trưởng Lão ra tay giúp đỡ thì Huyết Thường đã sớm chết rồi ...

Qua đó có thể thấy Tần Mộng Ảnh bao che Lạc Thần đến cỡ nào ... chưa kể hiện tại hắn còn là “tiểu sư đệ" của nàng đấy ...

Nếu để sư phụ biết chuyện này, Lạc gia không có quả ngon để ăn ...

Dù là Tô Mị, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung hay Hoa Ngọc Phượng cũng đã sớm ướt đẩm hai mắt, bàn tay trắng như phấn siết chặt đến rướm máu ...

Chúng nữ không ngờ số phận của hắn bi đát như thế, thê thảm hơn bất kỳ ai trong số các nàng ...

“Các tỷ muội đã thấy rồi đó, Lạc gia là kẻ thù không đội trời chung với phu quân và chúng ta!" Yên Sương Nhi vuốt nhẹ khóe mắt, khẳng định nói ...

“Thù của phu quân chính là thù của tỷ muội chúng ta, chúng ta sẽ tự tay mà báo, vì thế tu vi hiện tại còn chưa đủ, cần phải không ngừng mạnh hơn, mạnh hơn nữa ...! " Diễm Hồng Liên hất tung mái tóc đỏ rực, nhấn mạnh ...

"Phải” Các nữ nhân đồng thanh gật đầu ...

"Được rồi, ta còn phải cảm tạ Lạc gia đấy, nếu không có bọn hắn thì Lạc Thần này sẽ chẳng có được các nàng, hãy nghĩ vấn đề theo hướng tích cực ... " Lạc Thần tiến đến ôm từng nữ nhân vào lòng an ủi ...

Đến lượt Nam Cung Uyển Dung chỉ xấu hổ ưm một tiếng, mặc hắn ôm nhẹ thân thể của nàng vào lòng, vỗ về lưng nàng như trấn an ...

Về phần Hoa Ngọc Phượng bị Lạc Thần ôm ấp, toàn thân cứng ngắc, mắt to trợn tròn ... bất quá không đẩy ra hắn ...

Tô Mị không cần phải nói, chỉ hận không thể dung nhập vào người Lạc Thần ..

Nho Lạc Thần ra sức vỗ về, chung nữ cung dan bình tĩnh lại, chỉ là hai từ Lạc gia đã trở thành cái gai trong lòng các nàng, không nhổ bỏ cái gai này cả đám chỉ cảm thấy toàn thân bứt rứt khó chịu ...

"Phu quân, thiếp muốn bế quan dài hạn!" Yên Sương Nhi nhìn qua Lạc Thần, kiên định nói ...

"Thiếp cũng vậy!" Hồng Liên, Tình Nhi, Trúc Loan, Tử Âm đồng thanh ...

"Ta cũng muốn tham khảo Trận Pháp của Tà Hoàng tiền bối!" Hoa Ngọc Phượng trầm giọng nói ...

Lạc Thần thở dài một hơi, biết cũng chẳng thể ngăn cản quyết tâm của các nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp ...

"Các nàng chờ đợi ta thêm một chút!"

Lạc Thần lấy ra hai miếng Ngọc Bội cổ xưa lấp lánh sắc vàng và một bộ Y Phục cao quý ...

Khi hai Ngọc Bội vừa xuất hiện, một luồng kim quang sắt bén quét mạnh ra xung quanh, nồng đậm sát khí ...


"Chỉ cần quân không phụ thiếp, cả đời thiếp sẽ hầu hạ quân!"

"Tốt ... tốt ... tốt, có Uyển Dung nàng một câu nói này, tất cả mọi thứ đều xứng đáng!"

Lạc Thần liên tục nói ba chữ tốt, đã dùng người thì phải tin tưởng người, không tin thà đừng dùng ... hắn đã nhìn trúng nàng, thì phải đặt trọn niềm tin vào nàng ..

Quay sang Hoa Ngọc Phượng, móc ra Bát Trận Đồ cùng Phượng Hoa Y nhét vào tay nàng ..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.