Chương trước
Chương sau
Tố Mai như cũ...

“Lực lượng của hắn lúc này đã sánh ngang Ngũ Chuyển Thể Tu!” Kim Nhi mở miệng nói...

Lạc Thần ngưng trọng gật đầu, sợ Phàm Sơn công kích Bạch Tố Mai, Xuyên Tinh Chỉ ngưng tụ nơi đầu ngón tay, nhắm ngay trái tim hắn bắn mạnh...

Vụt... Phàm Sơn cảm nhận được nguy hiểm, vẩy đôi cánh thịt sau lưng né tránh...

Bất quá tốc độ của Xuyên Tinh Chỉ quá nhanh, dù không trúng vào tim cũng xuyên qua một bên cánh của Phàm Sơn, máu tươi chảy ròng...

Phàm Sơn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như máu phẩn nộ nhìn Lạc Thần, hắn đã mất đi lý trí, lúc này mục tiêu của hắn đã là người vừa tấn công mình...

Hắn vụt mạnh đôi cánh thịt, móng vuốt sắt bén bao phủ Lạc Thần nhíu mày, định tiếp tục công kích Phàm Sơn Sơn...

“Chết đi cho ta!” Lạc Vũ quát lạnh, trên bầu trời cao, một tia lôi đình âm ầm vang vọng, muốn đánh xuống đầu Lạc Thần...

Mà lúc này, Ngự Hàn nhìn con thú nhỏ đen tuyền trong lòng ngực, ánh mắt tràn ngập sát ý và liều lĩnh, đem nó ném ra ngoài...

“Ra đi yêu thú mạnh nhất của ta, để cả thiên địa rung rẩy dưới chân ngươi!” Hống Hống Hống..

Ba tiếng thét dài vang vọng thiên không, con thú nhỏ cấp tốc biến lớn như một ngọn núi...

Chỉ thấy nó toàn thân thuần một màu đen, thân hình giống chó, lại có cái miệng rộng gần băng toàn bộ cơ thể, bên trong tối đen như mực, nước dãi chảy

dài như axit, ghê tởm vô cùng...

“Thao Thôn Cẩu, có một tia huyết mạch mỏng manh của thần thú Thao Thiết, thứ này không đơn giản đâu công tử!” Kim Nhi nghiêm túc hít một hơi...

Lạc Thần ánh mắt lấp lóe, Thao Thiết, loại quái thú này hắn nghe qua không ít lần...

Dù là kiếp trước hay kiếp này, đều có truyền thuyết về Thần Thú Thao Thiết...

Là một trong “Tứ Hung” thời đại thượng cổ, sánh vai cùng ba loại khác là Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ...

Thao Thiết là một thần thú tượng trưng cho sự Hung Ác và tham ăn, thấy gì ăn nấy, tượng trưng cho tham lam và dã vọng của muôn loà

Nhân gian thường miêu tả về Thao Thiết: Miệng rộng, thân ngắn, hung ác, tham lam...vì thế nên thường được trang trí trên các bát ăn cốc uống ngày xưa nhằm nhắc nhở con người về việc ăn uống vô độ...

Không nghĩ tới con sủng vật nhỏ của Ngự Hàn lại có một tia huyết mạch của Thao Thiết...

Nhìn Thao Thôn Cẩu của mình bá đạo tuyệt luân, Ngự Hàn vội vàng lùi nhanh về phía sau, cất tiếng cười to sảng khoái:

“Giết hắn, ăn sạch hắn, cho hắn biết Ngự Thú Chiến Tông lợi hại như thế nào!”

Theo hiệu lệnh của Ngự Hàn, Thao Thôn Cẩu ngửa mặt lên trời hét dài, mở ra cái miệng rộng như chậu máu của mình, cấp tốc lao về phía Lạc Thần...

Trong lúc nhất thời, ba loại công kích mạnh mẽ nhằm vào hắn... Lôi đình của Lạc Vũ...

Móng vuốt của Phàm Sơn...

Miệng rộng của Thao Thôn Cẩu...

Lạc Thần một chọi ba...nhưng vẫn bình tĩnh dị thường...

Hết sức đột ngột...

Giao Vương Kích xuất hiện trên tay...

Huyết Sắc Chiến Giáp, Huyết Sắt Chiến Ngoa bao trùm toàn thân... Hắn vươn người nhảy lên...

RỐNG


Đối diện ba công kích khủng bố kia, một tia lôi đình màu tím từ không trung cấp tốc hàng lâm mà xuống...

Đem toàn bộ công kích của đối thủ đẩy lùi... Lôi Đình của Lạc Vũ trực tiếp bị nghiền nát... Phàm Sơn bị đánh bay ra ngoài...

Mà Thao Thôn Cẩu đem lôi đình màu tím vô tình nuốt vào trong miệng, đau đớn gầm lên một tiếng, kiêng ky vô cùng nhìn thứ vừa xuất hiện...

Dù sao nó cũng chỉ có một tia huyết mạch mỏng manh của Thao Thiết mà thôi, không phải Thần Thú chân chính nên không thể nuốt được vạn vật như Thao Thiết...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.