Chương trước
Chương sau
'Theo ánh mắt của Lạc Thần và Diễm Nguyệt Kỳ, thân thể khổng lồ của Côn Hoàng cũng dần hiện ra sau làn khói bụi che phủ...

Hự!

Chỉ là không đợi bọn họ phản ứng, con cá voi to xác kia đột nhiên phun ra vài ngụm máu khổng lồ như sông hồ vậy, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại thân thể...khí tức trên người uể oải đến cực điểm...

Côn Hoàng trọng thương, tình huống so với Diễm Nguyệt Kỳ không khá hơn chút nào, thân thể nó lúc này đã máu thịt be bét, cái miệng lỡ loét không chịu nổi...

Bất quá không biết vì sao, Lạc Thần rõ ràng chứng kiến nét hưng phấn trên mặt Côn Hoàng...

Côn Hoàng quả thật đang mừng rỡ, hắn đã sống vài ngàn năm, vì chuyện năm xưa giao thủ thua Tà Hoàng mà canh cánh trong lòng dẫn đến vấn đề về tâm cảnh, tu vi tiến triển ngày một chậm...

Hôm nay rốt cuộc có thể đánh ngang tay với truyền nhân của Tà Hoàng, khúc. mắt trong lòng được cởi bỏ, ngày sau tu luyện sẽ thuận lợi hơn nhiều...hắn sao có thể không vui vẻ?

Dùng ánh mắt chứa một tia cảm kích nhìn Diễm Nguyệt Kỳ, hắn bị thương không còn sức mở miệng nữa rồi...

Đột ngột bên cạnh Côn Hoàng nứt ra một kẻ hở hư không, bên trong bước ra một bà lão tóc trắng, khí chất cao quý vô cùng, hiển nhiên khi còn trẻ chính là một vị tuyệt thế giai nhân...

Bà lão nhìn Côn Hoàng tràn đầy tình cảm thủ thỉ: “Tâm nguyện ngươi đã hoàn thành, cùng ta về nhà đi!”

Côn Hoàng cũng ôn nhu nhìn bà gật đầu, đây chính là thê tử của hắn, cũng là một thành viên của Côn tộc...

“Như lời Côn Hoàng đã nói! Ngũ Giai Viên Mãn Yêu Thú trở lên nếu dám ra tay với hai người họ, sẽ là địch nhân Côn tộc ta!”

Bà lão hướng về hư không quát lạnh một tiếng, âm thanh lan tỏa khắp bốn phương, lúc này hướng Lạc Thần và Diễm Nguyệt Kỳ gật gật đầu, lôi kéo thân thể trọng thương của Côn Hoàng tiến vào hư không, thoáng chốc đã biến mất...

Trong lòng Lạc Thần xuất hiện một tia hảo cảm với Côn tộc này, nói lời giữ lời, quả nhiên có phong phạm của đại tộc...

Hắn nhìn Diễm Nguyệt Kỳ đang uể oải trong ngực, hiện tại nàng bị thương ngay cả nhấc tay cũng không làm nổi, đừng nói đến việc xé rách hư không rời đi...

Tốc...

Giải trừ trạng thái Thiên Hạ Vô Song, tốc biến thi triển, ngay sau đó Lạc Thần hai chân điên cưồng đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này...

“Phu nhân, ta tìm nơi yên tĩnh cho ngươi khôi phục!” Lạc Thần nhìn Diễm Nguyệt Kỳ vừa truyền âm vừa nhanh nhẹn rời đi...

Bất quá sự thật vĩnh viễn không như ý muốn, trước mặt Lạc Thần đột ngột xuất hiện một đám Hỏa Hầu thân mặt giáp đỏ, tay cầm Hỏa Phủ, đăng đẳng sát khí chặn bước chân hắn...

“Muốn chạy? Đạp qua xác Hỏa Hầu Quân chúng ta rồi nói!” Một tên Hỏa Hầu thân hình lực lưỡng kiêu ngạo nói, hắn tên là Hầu Lĩnh, có tu vi Ngũ giai Sơ Kỳ, chính là tổng chỉ huy của Hỏa Hầu Quân...

Hỏa Hầu Quân là một đội quân chuyên chiến của Hỏa Hầu Tộc, gồm 1000 tên Hỏa Hầu có tu vi giao động từ Tứ giai Sơ kỳ đến Ngũ Giai Sơ Kỳ...là lực lượng tinh nhuệ anh dũng thiện chiến của Hỏa Hầu Tộc...

Hai nhân loại này khiến Hỏa Hầu nhất tộc chịu vô số tổn thất, nhân cơ hội này lấy mạng bọn hăn là tốt nhất...

Trước điều kiện của Côn tộc, không ai dám cử Ngũ Giai Viên Mãn Yêu Thú chặn giết hai người này...

Tuy nhiên với số lượng lớn quân đội tinh nhuệ, đám Hỏa Hầu tự tin có thể lấy đầu Lạc Thần...

“Phiền phức!” Lạc Thần mắng một tiếng, một tay ôm thân thể Diễm Nguyệt Kỳ, quay người về phía sau muốn chạy tiếp...

“Chạy? Ngươi chạy đăng trời!” Cộc cộc cộc...

Âm thanh liên miên bất tuyệt dữ tợn truyền đến, sau lưng Lạc Thần xuất hiện một đàn sói xám điên cuồng ngự không chạy như bay, thân thể cả đám to khỏe cứng cáp vô cùng, móng vuốt sắt nhọn, hai mắt đỏ bừng như muốn nuốt sống hắn...

“Địa Lang Chiến Sĩ nghe lệnh, tân tộc trưởng có lệnh, ai xé xác hai nhân loại này sẽ được ban thưởng một viên Lục giai yêu đan, tiến lên cho ta!”

Con sói đầu đàn to tướng nhất ngửa đầu hướng lên mặt trăng gầm rú, khí tức. Ngũ giai Sơ Kỳ điên cuồng lan tỏa, con hàng này tên Lang Thống, chính là chỉ huy của Địa Lang Quân...

Địa Lang Quân, chính là lực lượng quân đội tinh nhuệ của Địa Lang tộc, không kém chút nào so với Hỏa Hầu Quân...

RÚ RÚ...

Vô số Địa Lang Chiến Sĩ nghe đến Lục giai yêu đan, cả đám như uống phải thuốc kích thích, đôi mắt đầy rẫy tham niệm nhìn chằm chằm Lạc Thần và Diễm Nguyệt Kỳ, hận không thể lập tức xé nát bọn hắn...


Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lấp lóe, hai tay trắng nõn miễn cưỡng khoác lấy cổ hắn, đôi chân dài miên man bấu vào hông hẳn, miễn cưỡng ổn định nằm trên lưng Lạc Thần...

Biết người này đã quyết, nàng cũng không phải loại đạo đức giả thích dong dài, thân là gia chủ Diễm gia, Diễm Nguyệt Kỳ là một nữ nhân quyết đoán có dã vọng không kém đấng mày râu, đối với đỉnh phong của con đường cường giả luôn khao khát, sao có thể cam lòng chết trong tay đám súc sinh này?

“Cứ an tâm mà chiến đi! Không cần lo lắng tình huống của ta!” Diễm Nguyệt Kỳ nhàn nhạt nói, trong tình huống như thế này, bình tĩnh là cách giải quyết tốt nhất...

Nhìn hai quân đoàn yêu thú đông như kiến đang dần áp sát, Lạc Thần lập tức dậm chân bay lên cao, muốn thoát ra từ phía không trung...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.