Chương trước
Chương sau
“BẠO!”

ÂM ẦM ĐÙNG...

Tiếng nói của Lạc Thần vừa dứt, âm thanh dữ dội khủng bố vang vọng đất trời, Lăng Mộ và Sâm Lâm như hai quả bom được kích nổ, vô số linh lực bạo tạc mà ra, uy lực kinh khủng đến mức cả tòa Thanh Vân Sơn rung lên mãnh liệt...

Lạc Thần phi thân mà lên, né tránh uy lực vụ nổ...

Hắn nhìn chằm chăm vào bên trong, Thấu Thị Vạn Lý xuyên qua từng tầng khói bụi mịt mù...

Chợt... Ánh mắt Lạc Thần hơi co lại... “Liệt Lôi Chỉ”

Từ bên trong vụ nổ, hàng loạt Tia Sét bắn mạnh mà ra, phô thiên cái địa bao trùm thân thể hắn...

“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng”

Một chân làm trụ, thân thể Lạc Thần xoay tròn, hai tay đánh ra vô số chưởng ấn tiến hành phòng thủ...

Liệt Lôi Chưởng tiếp xúc với tầng phòng hộ bất khả xâm phạm của Lạc Thần, toàn bộ bị văng ra ngoài, ngay cả cọng tóc hắn cũng không bản trúng...

Mà lúc này, khói bụi cũng dần tản đi, bên trong xuất hiện một thân ảnh lập lòe ánh sáng điện quang bao trùm toàn thân, bảo hộ đối phương khỏi vụ nổ kinh

khủng...

Lâm Khánh chầm chậm bước ra, khác với lúc bị nhốt lại, hiện tại trên người hắn được một kiện Lôi Giáp kiên cố lấp lánh điện mang bao phủ...

Chính kiện Lôi Giáp này là thứ thành công ngăn chặn hai vụ nổ vừa rồi... “Bốp Bốp”

Lâm Khánh từ tốn vỗ tay như khen ngợi, hai mắt hắn gắt gao nhìn châm chầm Lạc Thần, tỏ vẻ lắc đầu tiếc nuối than thở nói:

“Khá khen cho ngươi làm được nhiều thứ như vậy! Bất quá trước nội tình của một Bát Cấp gia tộc, ngươi vĩnh viễn chỉ là con kiến hôi, mặc ngươi vùng vẫy cố

gắng thế nào, cũng không thể sánh ngang con voi được!”

“Lạc Thần, Lôi Giáp đó là một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo” Âm thanh truyền âm của Băng Lam Tịch ôn nhu truyền đến...

Lạc Thần gật đầu, đột nhiên nhìn Lâm Khánh bật cười hỏi: “Một kiện rác rưởi Pháp Bảo khiến ngươi tự tin nhiều như vậy?” Lâm Khánh hơi sựng lại, sau đó há miệng cười lên ha hả:

“Rác rưởi? Hahaha, ếch ngồi đáy giếng quả nhiên chỉ có như vậy, pháp bảo đẳng cấp gì cũng nhìn không ra sao?”

Cười xong hắn quay đầu nhìn sang Băng Lam Tịch, chỉ tay vào Lạc Thần chất vấn:

“Đây chính là người nàng chọn sao? Một thằng hề nhảy nhót, ngay cả Địa Cấp. Thượng Phẩm Pháp Bảo - Kinh Lôi Giáp cũng nhận không ra, haha, buồn cười chết ta!”

Hiển nhiên trong suy nghĩ của Lâm Khánh, Lạc Thần hoàn toàn nhận không ra lai lịch và đẳng cấp của Kinh Lôi Giáp nên mới xuất khẩu cưồng ngôn, là điển hình của một thằng hề...

Băng Lam Tịch gương mặt tuyệt mỹ bình thản không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Khánh chứa một tia trêu tức, nàng theo dõi Lạc Thần từ lâu, đương nhiên biết hắn có tư cách khinh thường một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo...

Chứng kiến ý trêu tức trong mắt nàng, Lâm Khánh như muốn điên cuồng, giường như thằng hề từ đầu đến cuối luôn là hắn vậy...

“Vô danh tiểu tốt như ngươi mãi mãi không thể biết uy lực thật sự của Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo là như thế nào, ta sẽ cho ngươi cơ hội...” Thẹn quá hóa giận, Lâm Khánh nhìn Lạc Thần khinh thường nói...

Lạc Thần như bị gợi lên hứng thú, cười hỏi: “Cơ hội gì?”

“Ta đứng im cho ngươi công kích ba lần, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể xuyên qua Kinh Lôi Giáp làm ta bị thương, ta sế gọi ngươi một tiếng gia gia”

Lâm Khánh ngạo nghễ nói, hiển nhiên đối với Kinh Lôi Giáp vô cùng tự tin.. Lạc Thần nghe đối phương nói xong, ánh mắt hiện lên một tia cổ quái...

“Sao? Sợ hả? Nếu ngươi không làm được, gọi ta một tiếng gia gia, dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi!” Lâm Khánh khiêu khích...

“Cứ theo lời cháu ngoan nói đi!” Lạc Thần nhìn Lâm Khánh hòa ái cười, ánh mắt như nhìn cháu trai vậy...

Lâm Khánh bị chọc giận, gần từng chữ nói:

“Tiểu súc sinh, nếu không làm được thì câm mồm, đừng hơn thua miệng lưỡi!"

Lạc Thần ngoáy ngoáy tai, cười hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Ta đánh đây!”

“Đương nhiên, trong vòng ba chiêu!” Lâm Khánh đạp chân lên không trung, hai tay vòng qua trước ngực, Kinh Lôi Giáp lập lòe ánh sáng...

Nhìn bộ dáng không xem ai ra gì của đối phương, Lạc Thần cười hỏi: “Ta dùng pháp bảo công kích được chứ?”

“Đương nhiên rồi, loại như ngươi có thể sở hữu Pháp Bảo gì chứ? Rác rưỡi mà thôi! Mau tới đi!”

Lâm Khánh càng thêm khinh thường, bộ dạng duy ngã độc tôn, thiên hạ do ta làm chủ...

Lạc Thần đột ngột móc ra một cây cung...

Lâm Khánh ý cười biến mất, gương mặc cứng ngắc lại...

Dây cung kéo căn, bầu trời như tối sâm, Chòm sao Bắc Đẩu hiển hiện sau lưng thiếu niên, ba ngôi sao rực rỡ ánh sáng...

Vèo...

Âm thanh xé gió vang vọng, mũi tên sắc nhọn được ngưng tụ từ Phệ Thiên Mộc nhắm thẳng lồng ngực Lâm Khánh...

“Kinh Lôi Hộ Chủ” Lâm Khánh gương mặt như muốn phát điên, vẻ tự tin hoàn toàn biến mất, hắn gầm lên một tiếng điều động bảo giáp bảo vệ mình...

Trước ánh mắt muốn nứt ra của Lâm Khánh, Kinh Lôi Giáp bị xuyên thủng...

Mặc dù vậy nhưng quỷ đạo của mũi tên đã bị thay đổi sau va chạm cùng lớp giáp, đâm lệch vị trí tim hắn một chút...

Máu tươi phun trào, mũi tên cắm ngay lồng ngực...

“Làm sao có thể? Sao có thể?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.