“Quá tốt rồi!” Lạc Thần cười lên haha, mặc dù hắn biết Cơ Băng tỉnh lại không có nghĩa là Linh Hồn được chữa trị hoàn toàn, tuy nhiên dù sao cũng tốt hơn để nàng mãi ngủ say như vậy...
Thời gian qua hắn cùng nàng song tu nhiều lắm, đối với nữ nhân này yêu thương không kém chúng nữ, hiện tại có thể tỉnh lại nàng, sao có thể không mừng rỡ...
Lạc Thần đem chuyện kể với tứ nữ, các nàng đều thay Cơ Băng cảm thấy vui vẻ, trong tiềm thức, từ lâu mọi người đều đã xem Cơ Băng như người một nhà, nhìn nàng luôn hôn mê là cái gai trong lòng mỗi người, lúc này có thể đem nàng tỉnh lại, không còn gì tốt hơn...
“À phải rồi, các nàng ai nhận ra thứ này không?” Lạc Thần lấy ra tấm bản đồ da của Minh Thiên Tượng đưa chúng nữ xem xét...
“Không biết!” Chúng nữ xem qua cùng lúc lắc đầu... “Được rồi, đây là số lượng lớn linh thạch, các nàng cứ dùng tu luyện, ta trước
hết ra ngoài, chờ nữ nhân thần bí kia quay lại, sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ luyện hóa Ôn Hồn Liên...” Lạc Thần hướng mấy nữ cười nói...
Thật ra hẳn đang thèm cùng các nàng thân mật, nhưng có dì nhỏ ở đây đành tạm thời gác lại...
“Lão công, cần thiếp theo chàng ra ngoài không?” Mộc Tử Âm ôn nhu hỏi...
Lạc Thần lắc đầu, chưa biết mục đích thật sự của nữ nhân kia, để các nàng bên trong cho an toàn, hắn sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh...
Đưa tay ôm lấy Mộc Tử Âm, từ ngày nàng chấp nhận hắn, quả thật không có một điểm nào để chê trách, từ cách đối nhân xử thể đến xông pha chiến trường,
quả thật là thê tử hoàn mỹ nhất...
Mộc Tử Âm bị hắn ôm xấu hổ không thôi, mấy nữ trong mắt lóe lên một tia cười trêu chọc...
Lạc Thần cũng ôm mấy người các nàng mỗi người một cái, để mặt Ôn Hồn Liên lơ lửng trên không trung, dù sao nó cũng trốn không thoát...
Lúc này ý niệm vừa động, rời khỏi Linh Giới Châu...
Chúng nữ nhìn nam nhân rời khỏi, mỗi người thu lấy một lượng lớn Linh Thạch, tìm chỗ ngồi xuống tu luyện, gia tăng tu vi...
Nhất là Bạch Tố Mai, nàng cần dụng tâm tìm hiểu Tinh Thần Biến...
Liễu Thi Cầm cũng muốn học Thanh Phong Kiếm Pháp cùng Đại Phong Bạo...
Bên ngoài, Lạc Thần lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh Thanh Vân... Thấy xung quanh vẫn còn trống rỗng, Lạc Thần lẩm bẩm:
“Xem ra nữ nhân kia vẫn chưa trở lại..”
Bốp...
Lạc Thần nhảy dựng, quay người lại, quả nhiên Băng Lam Tịch vừa thu lại chân vừa đạp vào mông hắn, cười khanh khách nói:
“Ngươi nói ai là nữ nhân kia đâu?”
“Xú bà nương, ngươi là vong hồn sao?” Lạc Thần trừng mắt nhìn, nữ nhân này lưu manh như vậy...
“Nếu ta là kẻ thù ngươi đã sớm chết” Băng Lam Tịch nghiêm túc nói...
Lạc Thần âm thầm bĩu môi, nếu có kẻ muốn giết hắn, bằng vào hồn lực mẫn cảm hắn có thể cảm ứng được sát khí của đối phương...
Nữ nhân này từ hư không bước ra, lại không mang theo sát khí, hắn bị tập kích là chuyện khó tránh khỏi...
Bất quá Lạc Thần đương nhiên sẽ không cho nàng biết mình là Hồn Tu. “Đây là phần ngươi” Lạc Thần đem một nửa bảo khố đưa cho nàng... Băng Lam Tịch không khách khí thu lấy, yêu kiều liếc mắt:
Lạc Thần vừa nghe lại quỷ dị nhìn nàng...
Băng Lam Tịch cảm thấy không ổn, quả nhiên chỉ nghe Lạc Thần như phát hiện tân đại lục, nhìn nàng cười hề hề:
“Không phải nói có nhiều nam sủng đến mức không nhớ hết sao? Hiện tại lại thừa nhận còn lớp màn kia? Không lẽ ngươi có khả năng tự lành thứ đó?”
Bên dưới lớp khăn che mặt, Băng Lam Tịch sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, thầm mắng chính mình vụng về, đành mở miệng đánh trống lãng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]