Chương trước
Chương sau
“Ngọc Phượng chào chư vị” Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên.

Đây là một cái nữ tử mặc kim sắc váy dài cao quý, mái tóc đen tuyền như thác, mắt phượng mày ngày, lông mày lá liễu nhếch lên, thân hình cân đối, cao

thẳng.

Nàng mặc dù lên tiếng chào hỏi, bất quá từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng nhìn qua các thanh niên quan khách.

Hiển nhiên Hoa Ngọc Phượng là một cái cao ngạo đến cực điểm mỹ nữ, loại nữ nhân vừa xinh đẹp vừa cá tính này lại khơi dậy ham muốn chinh phục trong lòng nam nhân, không ít nam tử siếc chặt nấm đấm, thề phải để nàng nhìn thẳng vào mình.

“Cuối cùng là Bách Hoa Tam Thánh Nữ - Yên Sương Nhi”

Hoa Ngọc Loan lên tiếng giới thiệu người còn lại.

Vô số ánh mắt lúc này đổ dồn vào thân ảnh còn lại giữa trung tâm quảng trường..

Không có vô hạn mị thái Không có kiêu ngạo cá tính Chỉ có sự êm dịu như dòng nước trong trẻo, mát lạnh...

Nàng yên lặng đứng đó, mái tóc màu da trời xõa qua vai, môi hồng răng trắng, lịch sự trang nhã, lại mang theo một tia vận vị quyến rũ...

Điều đáng nói nhất là đôi mắt như nước thăm thẳm của nàng luôn hướng về xa xăm, mang theo một tia thương nhớ, khiến người ta đau lòng, muốn che chở cho nàng mãi mãi..

Họ đâu biết rằng, nàng quả thật đang nhớ hắn rất nhiều...

Nhờ có hắn mà nàng được đứng tại nơi này, nữ nhân say đắm trong tình đâu ngắn ngũi, nay phải chia xa tình lang, đương nhiên đa sầu đa cảm...

“Sương Nhi!” Một mỹ phụ nhân kiều diễm hé mở môi thơm truyền âm nhắc nhở, nàng là Yên Nhược Lan, nhị trưởng lão Bách Hoa Tông, cũng là sư phụ Yên Sương Nhi.

“Sương Nhi gặp qua chư vị” Yên Sương Nhi lấy lại tinh thần, vuốt máy tóc xanh ôn hòa nói...

Âm thanh nhu mềm khiến người khác như ngâm mình trong làn nước ấm, thỏa mãn tinh thần.

“Là nàng sao? Hừ, ánh mắt tên đó quả thật không tệ” Diễm Hồng Liên nhìn chằm chăm “tình địch” nói, hiển nhiên hợp mắt nàng hơn

so với hai vị thánh nữ trước, bất quá mặc dù khen ngợi nhưng vẫn có một tia ghen tuông.

“Nhìn nàng chắc không khó sống chun... Phì phì, ai muốn cùng nàng” Diễm Điệp Tình bị phong thái kia hấp dẫn, lầu bầu gắt giọng nói.

Ba vị thánh nữ đều đã trình diện, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi tính cách làm vô số thiếu niên truyền âm nghị luận:

“Đại thánh nữ đúng là họa quốc ương dân a, chỉ nghe âm thanh của nàng ta đã muốn lên đỉnh, nếu cưới được nàng chỉ sợ ta không cầm giữ được”

“Chỉ bằng ngươi đòi cưới đại thánh nữ? Bỏ tay ra khỏi quần ngay”

“Ta lại càng muốn chinh phục Nhị thánh nữ, nàng có thể kiêu ngạo trước mặt toàn thiên hạ, nhưng đối với ta phải ôn nhu hiền thục, hắc hắc”

“Hừ, các ngươi biết cái gì? Tam thánh nữ mới là nữ nhân đáng cưới làm vợ, nhu hòa trang nhã lại cao quý, chính là điển hình hiền thê lương mẫu”

“Mặc kệ các ngươi, ta quyết định thành fan trung thành của Đại Thánh Nữ Tô Mị"

“Ta làm fan nhị thánh nữ”

“Ta hâm mộ tam thánh nữ, các ngươi tuổi tôm”

Nhìn đám thanh niên náo nhiệt nghị luận, Lạc Vũ trong lòng khinh thường cười lạnh, ba vị thánh nữ quả thật cuốn hút hắn một cách triệt để, lại thêm hai tỷ muội Diễm gia, Lạc Vũ cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng giá trị.

Hắn mặc dù là thiên tài, nhưng dù sao chỉ là một thiếu niên tuổi trẻ, ở Lạc gia phụ thân nghiêm khắc không cho phép gần gũi nữ sắc, hiện tại lại chứng kiến các tuyệt đại giai nhân, trong lòng đương nhiên lên cơn động đực, có ý muốn chiếm hữu.

Càng nghĩ càng kích động, Lạc Vũ âm thầm quyết tâm nhanh chóng gia tăng thực lực, để phụ thân ban thưởng đồng ý hỏi cưới các nàng cho hắn.

“E hèm!" Đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan lên tiếng trấn an toàn trường, nàng hai mắt đảo quanh, thấy các thanh niên bị ba vị thánh nữ mê hoặc đến thần hồn

điên đảo, cảm thấy hài lòng, nhu hòa nói:

“Bách Hoa thánh nữ không chỉ dung mạo nghiên thành, thiên phú và thực lực cũng là nhất lưu trong đồng bối”

“Hy vọng các vị thiên tài nể mặt đứng ra luận bàn cùng các nàng, từ đó cũng xem như chứng minh lời thiếp thân nói là sự thật, cũng chứng minh Bách Hoa 'Tông chúng ta vạn năm không suy, hậu nhân kiệt xuất, vĩnh vĩnh trường tồn!!”

“Vĩnh viễn trường tồn!!!”

“Vĩnh viễn trường tồn!!”

Âm thanh phụ họa vang vọng đất trời, các đệ tử Bách Hoa hưng phấn hò hét, hào khí xung thiên...

Vô số người âm thầm gật đầu, để thiên tài các thế lực khác khiêu chiến luận bàn cùng chư vị thánh nữ cũng là một loại chứng minh thực lực bản thân của Bách Hoa Tông

Ngoài việc đề cao danh vọng tông môn, cũng đồng thời tuyên bố với toàn đại lục, Bách Hoa Tông luôn có người thừa kế xuất sắc...

khoảng vài trăm mét vuông, được làm từ nham thạch cứng rắn, xung quanh có trận pháp gia trì...

Hiển nhiên đây là địa điểm cho các cuộc chiến sắp diễn ra... Phần phật

Óng tay áo tung bay, một thiếu niên tay cầm trường kiếm xuất hiện trên sàn đấu.

Cố Phi Hoa ngạo nghề nhìn toàn trường, trong lòng thầm thề lần này phải chứng minh bản thân, lấy lại danh dự sau lần xấu hổ lúc nãy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.