Chương trước
Chương sau
Một ngày trời đẹp, hoa nở thơm ngát, Lăng Trúc ôm chú mèo nhỏ đứng trước cửa ra vào của ” Cúc viện”. Nàng để chú mèo xuống đất, đẩy nó chạy vào phía trong.
“Tiểu Cầu Nhi, mau đi vào đi, càng vào trong càng tốt, ngàn vạn lần cũng đừng để ta tìm thấy được, ngoan.” ( Cầu Nhi : quả cầu nhỏ, quả bóng nhỏ — ý muốn chỉ chú mèo lông xù như quả bóng )
Tiểu Cầu Nhi quả thật đã không phụ sự trông đợi của nàng, ngoan ngoãn mà lại ưu nhã bước vào trong. Đứng đợi thêm mấy phút, Lăng Trúc mới cẩn thận bước vào.
“Tiểu Cầu Nhi, tiểu Cầu Nhi .” Nàng vừa đi vừa gọi, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào trong hoa viên, mà nhìn vào trong nơi có phòng ở. Hôm nay nàng lấy danh đi tìm sủng vật, để được vào trong căn biệt viện này, mục đích chỉ có một, đó chính là đi xem vị Vân Bình Nhi kia, trong tim rõ ràng là có chút để ý đến quan hệ của nàng ta và Hướng Ngạo Thiên, có điều về điểm này thì dù đánh chết nàng cũng sẽ không chịu nhận.
“Cầu Nhi, tiểu Cầu Nhi.” Nhỏ giọng gọi mấy tiếng, Lăng Trúc tùy ý xem xét bốn phía, được lắm, tiểu Cầu Nhi thật thông minh, nó thực sự đã đi sâu vào phía trong rồi.
Nàng lại đi tiếp vào phía trong, thì nhìn thấy một bị cô nương xinh đẹp như tiên nữ, chim sa cá lặn, nguyệt che hoa thẹn đang ở phía trước. Thực đúng là một mỹ nữ hiếm gặp. Nhưng sắc mặt nàng ta lại trắng bệch, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi cõi đời này vậy … … Lẽ nào đó chính là Vân Bình Nhi ? Thực đúng là như mây trời vậy, trắng quá !
“Thực là một chú mèo nhỏ đáng yêu !” Vân Bình Nhi ngồi trong đình viện thích thú mà ôm lấy chú mèo tiểu Cầu Nhi dưới chân, ” Đáng yêu quá !”
Cầu Nhi ngoan, thực lợi hại, biết được cả mục ý đồ của nàng nữa, lại còn trốn đúng vào trong lòng người nàng cần tìm để tạo cơ hội giúp nàng nữa. Thực là thông minh , nàng tối nay nhất định sẽ thêm phần thức ăn cho nó ( cái này có nên gọi là chủ nào tớ nấy không nhỉ ? Aiya ~ ) .
“Cầu Nhi, tiểu Cầu Nhi … … Quái lạ, chạy đi đâu mất rồi ?? Tiểu Cầu Nhi … … ” Nàng giả vờ nhìn xuống mặt đất, vừa đi vừa gọi.
Vân Bình Nhi nghe thấy có tiếng người, ngẩng đầu lên nhìn vị khách dám xông vào biệt viện của nàng, cùng lúc chú mèo nhỏ trong lòng nàng cũng phối hợp meo một tiếng, Lăng Trúc theo đó ngẩng đầu lên, hướng về phía đình viện mà đi tới.
“Tiểu Cầu Nhi .” Con ngoan, đúng là không uổng công nàng yêu thương nó.
“Cô nương, chú mèo này là của nàng sao ?” Vân Bình Nhi mỉm cười hỏi nàng.
Người ta đã có nhã ý , nàng làm sao mà từ chối được cơ chứ ? Nàng nở một nụ cười với Vân Bình Nhi, nhanh chóng bước đến gần nàng ta, “Đúng là Tiểu Cầu Nhi của ta.”
Trong chốc lát, Vân Bình Nhi ngỡ rằng nàng đã nhìn thấy tinh linh, một tinh linh tràn đầy khí lực và sức sống, như ngọn lửa không thể bị dập tắt dưới nhân gian này vậy. Nàng ta có sự tự tin đến vậy, khác hẳn với những người xung quanh đây đến vậy.
Lại nghĩ đến bản thân mình từ khi sinh ra đúng là có một diện mạo đẹp đẽ, nhưng lại không có được sức thu hút như nữ nhân trước mắt này, chỉ cần là nam nhân, chắc chắn sẽ bị nàng ta thu hút. Từ cổ chí kim hồng nhan luôn bạc mệnh, nàng chính là một ví dụ điển hình, nhưng vị cô nương trước mắt lại hoàn toàn không như thế, nàng ta xem ra khỏe mạnh vô cùng … …
“Cô nương , cô nương ?” Lăng Trúc gọi mấy tiếng, vẫn không thấy nàng ta hồi thần lại, “Hồn về đây ! Hồn phách của vị cô nương này mau trở lại ! Nếu không ta bắt ngươi đi bán đấy !” Nàng liên tục hươ hươ tay trước mặt Vân Bình Nhi.
Vân Bình Nhi ngượng ngùng đỏ cả mặt, không biết nên làm thế nào chỉ nhìn nàng nói : “Xin lỗi, cô nương, Bình Nhi vừa rồi đã thất lễ.”
Lăng Trúc không an ủi nàng ta, ngược lại còn đồng ý mà gật đầu nói : “Đúng đấy ! Ngươi thật là quá thất lễ, ta đứng ở đây mà ngươi còn có thể ngây ra như vậy, có thể thấy là ta thực đúng là ‘không có chút trọng lượng ‘ nào, hóa ra ta như không khí vậy. Đúng không hả ? Tiểu Cầu Nhi .”
Dường như biết được nàng đang hỏi nó, nó meo một tiếng đáp lại, Lăng Trúc lập tức cao hứng ôm lấy nó, vừa hôn vừa nói : “Oh ! Ta thực là yêu ngươi quá đi mất thôi.” Chỉ mới có mấy ngày, mà sự ăn ý của chủ tớ hai người họ đã tốt đến thế này rồi đấy.
“Nàng là Lăng cô nương sao ?” Vân Bình Nhi cẩn thận hỏi dò, trong tâm đã có chút xác định, người có thể làm cho biểu ca của nàng ta nguyện tâm nguyện ý chính là người thế này, toàn thân đều phát ra khí chất không giống như bao nữ tử khác.
Lăng Trúc sớm đã đoán được nàng ta sẽ hỏi câu này, “Đúng vậy, ta là Lăng Trúc, thiết nghĩ nàng chính là Vân Bình Nhi cô nương nhỉ . Rất vui được gặp nàng.”
Nữ tử tuyệt sắc như tiên nữ thế này chỉ e nhân gian ít thấy được, nếu nàng mà là nam nhân, nhất định sẽ khuynh tâm không dứt với nàng ta. Chỉ cần thân thể nàng ta khỏe mạnh hơn một chút, liệu có phải Hướng Ngạo Thiên sẽ cưới nàng ta không ! Còn nàng, có lẽ vĩnh viễn cùng sẽ không thể gặp được hắn, mà dù cho có gặp, thì nàng và hắn cũng sẽ chẳng có quan hệ gì … …
Làn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua, hai nữ nhân trong tim đang chất chứa nỗi lòng riêng mà cùng im lặng nhìn đối phương, cho đến khi tiểu Cầu Nhi không thể chịu được nữa không khí khó chịu này mà meo lên một tiếng.“Nàng và biểu ca lúc nào sẽ thành thân ?” Vân Bình Nhi có chút đau lòng mà hỏi ra câu hỏi này. Tình trạng thân thể của nàng tự nàng hiểu rõ nhất, nàng không có cách nào để gả cho biểu ca cả, có thể làm được chỉ là chúc phúc cho huynh ấy mà thôi.
Lăng Trúc ngây ra, không ngờ là nàng ta lại hỏi câu hỏi này. Phút chốc, nàng cũng không biết nên trả lời thế nào nữa. “Cái này thì phải hỏi Hướng Ngạo Thiên.”
Đây là lần đầu tiên, nàng không hề lên tiếng phản đối chuyện hôn sự của nàng và hắn, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không hề không thoải mái, ngược lại giống như trút được một hơi dài. Điều này làm nàng không biết được rốt cuộc mình bị sao nữa, càng lúc càng không giống nàng nữa rồi.
“Biểu ca rất thích nàng.”
Nhìn thấy nụ cười mang theo chút khổ sở của nàng ta, Lăng Trúc không đừng được có cảm giác tội lỗi, nàng thế này chẳng phải rất giống như là ‘cướp ‘ sao , ‘cướp’ mất trái tim biểu ca của nàng ta.
“Ta .. …xin lỗi.” Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Trúc chỉ có thể nói ra câu này, đối với một cô nương tâm cơ thiện lương như vậy, thì tính cách nàng dù có ghê gớm đến đâu cũng không thể dùng được, đúng là kiểu người miệng cứng mà lòng thì mềm.
Vân Bình Nhi dường như cũng không ngờ nàng sẽ nói lời này, “Việc gì mà phải xin lỗi, chuyện tình cảm vốn dĩ đâu thể miễn cưỡng được, Bình Nhi vẫn biết biểu ca đối với mình chỉ có tình huynh muội, song vẫn không đừng được mà thích huynh ấy thôi.”
“Đúng ! Ai mà biết được ta lại bại trên tay hắn chứ .” Lăng Trúc lẩm bẩm nói, nàng lẽ nào thực sự phải gả cho Hướng Ngạo Thiên ư ? Hắn liệu có giống như bao nam nhân khác, luôn có mới nới cũ ?
Vân Bình Nhi đột nhiên nắm lấy tay của nàng, ” Lăng cô nương, xin hãy chăm sóc biểu ca cho tốt, huynh ấy xin giao cho nàng .”
“A ?” Lăng Trúc không hiểu gì cả, Vân Bình Nhi lại muốn giao Hướng Ngạo Thiên cho nàng sao ?
“Di phụ và di mẫu từ trước đều luôn thúc giục huynh ấy sớm thành thân, nhưng huynh ấy không chịu, chỉ có nàng là nữ tử duy nhất làm cho huynh ấy muốn thành thân, từ đó có thể thấy được biểu ca thích nàng đến thế nào. Lăng cô nương, thực ra Bình Nhi rất ngưỡng mộ nàng, có thể có được sự yêu thích của biểu ca là một việc hạnh phúc biết bao … … Bình Nhi không có phúc phận này … … Có thể sống thêm được mấy năm cũng không biết được, nói không chừng đến mặt trời ngày mai cũng không nhìn thấy nữa. Bình Nhi cầu xin nàng, hãy chăm sóc biểu ca cho tốt, được không ?”
Vân Bình Nhi mang theo hi vọng cất lời hỏi, vừa đơn thuần lại vừa thiện lương làm cho người khác thực sự yêu quý từ tận đáy tim, cũng không có cách nào cự tuyệt lời thỉnh cầu này của nàng ta cả.
Lăng Trúc thương nàng ta vô cùng, nhưng lại không thích suy nghĩ bi quan của nàng ta tí nào, mà cả lời thỉnh cầu của nàng ta cũng dường như đang làm cho nàng có chút khó xử … …
“Chỉ cần nàng đáp ứng với ta, sẽ dưỡng bệnh cho tốt, phải sống vui vẻ khỏe mạnh cho ta, thì ta sẽ chăm sóc cho Hướng Ngạo Thiên.”
Nhưng nếu Hướng Ngạo Thiên từ bỏ nàng, nàng sẽ không chút lưu tình mà rời xa hắn, nàng sẽ không như các nữ tử khác, không thể học được cách để chịu đựng việc như vậy.
“Vâng, đa tạ.” Vân Bình Nhi trong mắt đã ngậm lệ, nhưng lại cười vui vẻ vô cùng, vì thấy nàng thực sự quan tâm đến nàng ta.
“Bình Nhi có thể làm bằng hữu của nàng không ?” Nàng ta hỏi dò , thân thể yếu ớt đến cửa lớn cũng không được bước ra như nàng, đến một người bạn tâm giao cũng không có, trống rỗng đến nỗi làm nàng ta cảm thấy không biết mình vì sao còn sống trên thế gian này … …
“Chúng ta hiện giờ không phải là bằng hữu sao ?” Vốn dĩ cho rằng Vân Bình Nhi sẽ bày ra gương mặt ai oán trách nàng vì đã cướp mất biểu ca Hướng Ngạo Thiên, nhưng giờ xem ra Hướng Ngạo Thiên hoàn toàn đã không còn tồn tại giữa hai người họ nữa. Nói đúng hơn hắn đã bị họ ‘ bán ‘ với giá rẻ mất rồi.
“Để hôm nào ta sẽ đưa nàng ra đường chơi, cũng có thể đến miếu để dâng hương nữa, hoặc nếu nàng còn có nơi nào muốn đi, ta cũng sẽ đưa nàng đi. Cho nên nàng nhất định phải dưỡng thân thể cho tốt, ăn nhiều một chút, đi nhiều thêm chút nữa, bởi vì chúng ta mà ra ngoài thì đều phải đi bộ đấy, chứ không ngồi kiệu đâu. Sau này ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa nữa, thích lắm.”
Nàng còn có vô số thứ muốn dạy nàng ấy nữa nha !
“Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn nàng.” Có thể tìm được một người bạn thật tâm đối tốt với nàng ta như vậy, thì nàng ta dù có chết cũng không còn gì để tiếc nữa.
“Nàng nếu thực sự muốn cảm ơn ta, thì mau mau dưỡng thân thể khỏe lại, để đi ra ngoài chơi cùng ta.” Lăng Trúc thực sự không thích bộ dạng bệnh tình yếu ớt của nàng ta chút nào, thực hi vọng nàng ta có thể khỏe mạnh lại, như vậy thì sẽ trở nên thu hút người ta hơn ! ~
Sau buổi trưa nóng nực, Lăng Trúc một mình ngồi trên ngọn một cái cây to, lá cây giúp nàng che bớt đi rất nhiều ánh nắng gay gắt, cũng đem đến nhiều hơn làn gió mát mẻ và sự dễ chịu, trong tay nàng cầm một quả táo to chầm chậm thưởng thức, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh khó có được này.
Bắt đầu từ sau khi nàng đáp ứng với Vân Bình Nhi, nàng đã không còn suy nghĩ làm sao để cho người nhà họ Hướng từ bỏ mối hôn sự giữa nàng và Hướng Ngạo Thiên rồi. Nàng phát giác ra bản thân mình cũng không hoàn toàn ghét bỏ hắn.
Nàng đúng là từ chối tất cả nam nhân trên thế gian này, lý do chủ yếu đều là vì nàng không hề muốn phải làm một vị hạ đường phu nhân, toàn tâm toàn ý bỏ ra song lại chỉ đổi lấy một tình cảnh mà khó ai có thể chịu đựng được. Cũng vì lý do này, mà nàng tự bảo vệ bản thân rất tốt, không để cho bất kỳ một nam nhân nào có thể xoay chuyển số mệnh hay tư tưởng của nàng.
Cho đến khi gặp được Hướng Ngạo Thiên, nàng phải thừa nhận nàng có chút thích hắn, muốn được ở cùng một chỗ với hắn. Nhưng nàng quyết không muốn để hắn làm mình bị tổn thương, nàng nguyện ý thành thân cùng hắn, nhưng nếu hắn dám làm ra chuyện hư hỏng, nàng sẽ rời khỏi, vĩnh viễn cũng không gặp lại hắn nữa … …
Nàng tin bản thân không thể nào chấp nhận được việc phải chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác, nhìn chồng mình thân mật cùng họ, nàng sẽ phát điên lên mất. Nàng chỉ muốn một nửa kia của mình cũng đối với mình toàn tâm toàn ý, nếu không cách nào làm được như thế, e là nàng nguyện chết đi, chứ không bao giờ đồng ý bước lên con đường mà nương nàng cũng như bao người phụ nữ khác đã đi lên đó, rồi lại tự mình âm thầm thương tâm … …
+++ +++ +++ +++ +++
Dưới tán cây bỗng nhiên có người đi tới, hóa ra là Hướng Dữ Thiên và … … Ly Nhi. Lông mày nàng nhướn cao, lẽ nào Hướng Dữ Thiên lại dám cả gan đến cả Ly Nhi nhà nàng cũng dám chọc ngón tay bẩn kia vào để trêu đùa sao ? Tên tiểu tử này, không cho hắn nếm tí mùi, hắn lại thực nghĩ Lăng Trúc nàng chỉ là một con mèo bệnh !
“Nhị thiếu gia, ngài đừng trêu đùa nô tài nữa.” Ly Nhi đã bị hắn làm phiền đến phát bực lên rồi, lại không thể nào nói ra lời mắng mỏ đối với người là chủ nhân, làm nàng thực sự rất khó xử. Thực không rõ tiểu thư nhà nàng đi đâu mất rồi? Chỉ hi vọng chủ nhân nàng xuất hiện để cứu nàng rời xa khỏi tên sắc lang này.
“Lời ta nói là thật mà, nàng đừng không tin như thế, tối qua ta quả thực có nằm mơ thấy nàng, người ta luôn nói, những gì hay suy nghĩ lúc ban ngày thì đêm đến sẽ mơ về nó. Ta chính là vì quá nhung nhớ tới nàng, mới để đến nỗi nằm mơ cũng mơ thấy hình dáng xinh đẹp của Ly Nhi. ”
Hướng Dữ Thiên nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ly Nhi, không thèm để ý đến sự kháng cự của nàng ta, “Nàng nhẫn tâm tổn thương trái tim ta sao ? Ly Nhi tốt của ta .” Vừa nói hắn vừa cố ý nhìn nàng bằng ánh mắt phát ra điện.
“Nhị thiếu gia, xin ngài buông tay .” Tiểu thư , cứu mạng a !
Được lắm ! Lại còn dám động tay động chân với Ly Nhi nhà nàng, tên tiểu tử này đúng là không muốn sống nữa rồi ! Nàng giơ tay lên, muốn ném quả táo chưa ăn hết một nửa trong tay ném xuống đầu hắn, cổ tay lại bỗng nhiên bị người ta nhanh hơn một bước mà giữ lại.
“Trúc Nhi, nàng to gan thật đấy, lại còn dám trèo lên trên cây, nàng không cần mạng sống nữa hay sao ?” Hướng Ngạo Thiên bất lực thở dài một hơi, đem nàng cố định lại trên cây, không cho nàng cử động lung tung nữa.
“Sao ngươi lại ở đây ?” Nàng sao lại không phát giác ra hắn đã lên đây chứ ! Cúi đầu xuống nhìn dưới mặt đất, hai người kia cũng vẫn không hề biết họ còn đang ở phía trên, vậy thì … …
“Nàng lại muốn làm cái gì ?” Nàng còn chưa kịp nói , Hướng Ngạo Thiên đã biết nàng lại nghĩ ra chuyện xấu gì rồi, xem ra thì nguyên nhân chính là tên đệ đệ không biết sống chết là gì của hắn dưới kia.
“He he he ! Ta nói với ngươi … … ” Nàng ghé vào bên tai hắn nói mấy lời, Hướng Ngạo Thiên cười cười mà gật đầu, ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống dưới đất, không một tiếng động mà đứng ngay sau lưng của Hướng Dữ Thiên.
“Nhị thiếu gia, xin ngài tự trọng chút.” Ly Nhi trước giờ chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, cũng không biết nên giải quyết thế nào mới phải, mắt nhìn thấy cứu tinh đang đi đến, Hướng Ngạo Thiên lại ẩn thân sau thân cây. Lăng Trúc dùng ám hiệu bảo Ly Nhi cứ tiếp tục nói, coi như là không nhìn thấy nàng.
“Nếu tiểu thư mà biết được ngài trêu đùa nô tỳ thế này, tiểu thư sẽ giận lắm đấy.” Miệng thì nói vậy nhưng trong bụng lại nghĩ kiểu này nhị thiếu gia chết chắc rồi.
“Tiểu thư nhà nàng không biết được đâu, mà cho dù có biết được, nàng ta cũng chẳng thế làm gì bổn thiếu gia, chỉ là một Lăng Trúc nhỏ nhoi thì là gì , đợi nàng ta gả cho đại ca ta rồi, nàng ta lẽ nào lại không biết điều đối xử tốt với ta hay sao ? ” Hắn cứ thế nói mà chẳng kiêng nể chút nào.
Lăng Trúc cười lạnh nhìn hắn, cứ để hắn tiếp tục tự mình đào mộ đi, xem hắn có thể tự chôn mình sâu đến mức nào.
“Đại thiếu gia rất thích tiểu thư nhà ta , ngài ấy sẽ không để nhị thiếu gia bắt nạt tiểu thư đâu.”
Lời Ly Nhi vừa nói ra, Hướng Ngạo Thiên lập tức gật đầu đồng tình.
“Tiểu thư nhà nàng hiền lành yếu ớt như thế, dù cho có bị ta bắt nạt, nàng ta cũng chẳng dám ho một tiếng đâu. ” Lời này hắn nói quả cũng có phần đúng, nữ tử trên thế gian này hầu như đều có một bộ dáng như vậy.“Chúng ta đừng nói đến tiểu thư nhà nàng nữa, tối quá trong đầu ta đều là hình bóng của nàng, muốn xóa cũng không cách nào xóa đi được. Thế này ta mới biết, ta đã bất giác mà bị nàng thu hút quá sâu sắc rồi, không cách nào từ bỏ được nữa, đến trong mơ cũng mơ về nàng, nàng trong lòng ta mới nhu thuận, hạnh phúc biết bao . Ly Nhi , ta …. … ”
“Hướng nhị công tử thật có lòng quá, hái hoa hái đến tận trên người Ly Nhi nhà ta. ” Lăng Trúc không thể nghe thêm được nữa, giễu cợt mà nhìn hắn lên tiếng.
Ly Nhi vừa thấy chủ tử cất lời, bèn lập tức chạy đến bên người nàng, tránh để Hướng Dữ Thiên kia lại đột ngột động tay động chân với nàng ta.
Hướng Dữ Thiên cả kinh, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Lăng Trúc, lòng lại tự hỏi không biết nàng đã đến được bao lâu ? Mà quan trọng nhất là, đã nghe được bao nhiêu rồi ?
“Hóa ta là tiểu tẩu tử ( chị dâu ) tương lai của Dữ Thiên này, ta còn ngỡ là mỹ nhân nào đó xuất hiện đấy !” Bất kể nàng đã nghe được bao nhiêu, cứ nịnh nọt trước đã.
“Nào dám, tiểu nữ tử tư sắc bình thường, nào dám nhận lấy hai chữ ‘ mỹ nữ ‘ kia, nhị thiếu gia đang trêu chọc ta đúng không ?”
“Xứng đáng, xứng đáng, dựa vào tư sắc tuyệt sắc của tẩu tử, tuyệt đối xứng đáng, không biết tại hạ có được vinh hạnh mời tiểu tẩu tử cùng du ngoạn Minh hồ hay không ?”
Cái tên tiểu tử đáng chết này, cứ nhìn thấy nữ nhân là lập tức muốn hái, cũng không xem xem có được hái hay không nữa ?
Mặc dù rất muốn cho hắn ngay một trận, nhưng nàng vẫn cố mà nhịn xuống, một bộ dạng ngây thơ không hiểu mà hỏi hắn : “Sao có thể chứ ? Lăng Trúc nào có phải là cô nương mà Hướng nhị công tử ‘ngày đêm mong nhớ’, sao mà lại cùng đi du ngoạn Minh hồ được đây ?” Nàng lại còn cố ý mở to đôi mắt xinh đẹp lanh lợi ra nhìn hắn nữa.
“Tẩu tử cũng là cô nương mà Dữ Thiên ta ngày đêm mong đợi a ! Có thể được cùng hai vị cô nương đây du ngoạn thực đúng là vinh hạnh của ta, Trúc Nhi lẽ nào nhẫn tâm mà nhìn Dữ Thiên ta đau lòng sao ?”Trong nhận định của hắn, thì trên đời này trừ nương của hắn ra, còn lại những nữ nhân khác đều có thể thả câu được cả, hơn nữa hắn cũng đã quan sát rất lâu rồi, cho rằng Lăng Trúc cũng như vậy, nếu không hái nàng, thực là quá có lỗi với chính hắn rồi.
“Đau lòng ? Ta đương nhiên là thương tiếc chứ .” Nàng vừa nói vừa dùng lực mà đem nửa quả táo đang giấu sau lưng ném thẳng về hướng mặt hắn, làm cho hắn bị dọa một trận, đang muốn mở miệng nói , lại bị bộ dáng dữ dằn của Lăng Trúc dọa cho khiếp vía lần nữa : “Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu còn dám đụng vào một sợi tóc của Ly Nhi nữa, hay dùng lời nói để trêu đùa, thì cẩn thận kẻo ta sẽ cho ngươi không ăn được gì nữa đâu, không tin thì ngươi cứ thử mà xem.” Lời nàng nói là sự thật , cũng là để dọa cho hắn sợ một phen.“Nàng … … ” Hướng Dữ Thiên nhất thời không khôi phục lại được, trong lòng tự hỏi Lăng Trúc trước giờ luôn nhu mỳ hiền thục sao lại biến thành thế này ? Nàng ta đang dọa hắn ! Một nữ nhân yếu ớt đang dọa dẫm hắn a ! ~
Sozzy vì Bibon ta không dốc sức cho bộ này nhé !!! >”
“Nàng … … ” Hướng Dữ Thiên nhất thời không khôi phục lại được, trong lòng tự hỏi Lăng Trúc trước giờ luôn nhu mỳ hiền thục sao lại biến thành thế này ? Nàng ta đang dọa hắn ! Một nữ nhân yếu ớt đang dọa dẫm hắn a ! ~
“Sao nào ? Có gì bất mãn thì cứ nói ra ! Hay là ngươi không có gan đấy?”.
Nàng rõ ràng là đang chế giễu hắn, bộ dạng này khác hoàn toàn với những gì hắn đã nhìn thấy trước đây, rõ ràng là đã đổi hẳn tính cách rồi !
“Nàng là Lăng Trúc sao ? Hay là muội muội hoặc tỷ tỷ của nàng ấy ?” Hướng Dữ Thiên rất muốn hỏi nàng ta có phải là nữ nhân hay không, trong quan niệm của hắn, thì không có nữ nhân nào lại dám nói những lời đó cả.
“Ta chính là ác mộng của ngươi.” Tên tiểu tử này bị dọa đến ngốc luôn rồi chắc ?
“Ưm, có lẽ là ta đang gặp ác mộng … …nhất định là như thế, Lăng Trúc làm sao có thể nói ra những lời này … …”
Xem ra đúng là hắn đúng là đã chấp nhận lời nàng nói , so với sự dọa nạt của nàng, thì hắn nguyện tin rằng mình đang gặp phải ác mộng hơn.
“Ngày nghĩ gì, đêm mộng về đó, ngươi chính là quá nhớ đến hai chúng ta, nên mới mơ thế này đấy.” Tên tiểu tử này thực đúng là đồ không có não.
“Hóa ra là như thế … …nhưng cũng không đúng ! Mấy ngày hôm nay ta nghĩ đến đều là tiểu thư Tình Nhi bên Vương gia, tiểu Hồng ở đường Đông, Tây nương bên đường Tây, còn có tiểu thư Khởi Vân của Hà gia bên Minh Triều nữa, nếu có mơ thì cũng phải mơ về họ chứ , sao lại mơ thấy hai người các nàng ? Bọn họ đi đâu mất rồi ? Có phải là các nàng đem giấu họ đi rồi không !”
Hắn lại còn thực nghiêng ngó bốn phía mà tìm kiếm, song vẫn chẳng nhìn thấy nhân ảnh nào khác cả.“Trời ơi ! Ta thực hồ nghi ngươi có đúng là đệ đệ ruột của Hướng Ngạo Thiên hay không đấy !”. Lúc này nàng thực đồng tình với Hướng Ngạo Thiên, “Để ta giúp ngươi hiểu rõ đây có phải là đang nằm mơ không nhé.”Nói xong, nàng bèn nhắm cánh tay của hắn mà cấu một cái thật mạnh.
Ây ! Đau chết lên được ! Hướng Dữ Thiên lập tức không thể không chấp nhận chuyện mẫu dạ khuyển ( cún cái ) này chính là Lăng Trúc, may mà đại ca của hắn chưa cưới nàng ta về , “Đây mới là bộ mặt thật của nàng đúng không ?”. Vì cả nửa cuộc đời sau của hắn, hắn quyết không thể để cho đại ca hắn lấy nàng ta được.“Không sai, ngươi có ý kiến sao ?” Lăng Trúc hung dữ liếc hắn.
“Đại ca ta có biết tính cách này của ngươi hay không ?” . Hắn dám nói đại ca hắn không biết, bởi vì không có người đàn ông nào lại chịu đồng ý lấy về một nữ tử dữ dằn như thế này để làm vợ cả.
Đây … …lẽ nào là hắn đang phản đối chuyện nàng gả cho Hướng Ngạo Thiên sao ?
“Ta đã nói mà ! Đại ca ta làm sao có thể đồng ý lấy về một mẫu dạ khuyển chứ, hóa ta là nàng không chỉ lừa gạt ta, còn lừa gạt tất cả mọi người nữa.” Hắn cho rằng nàng không nói gì nghĩa là đã thừa nhận, lại càng quyết tâm phải ngăn trở cuộc hôn nhân này.
“Oh ! Thế thì sao nào ?” Hăn cho rằng Hướng Ngạo Thiên cũng ngu như hắn hay sao chứ ? Lại còn không nhìn ra được nàng lợi hại thế nào .
“Đại ca ta ghét nhất là bị người khác lừa, nếu huynh ấy biết được chuyện này, nàng nghĩ xem huynh ấy còn lấy nàng sao ?” Hướng Dữ Thiên đắc ý nhìn nàng, rõ ràng là bộ dạng đang chờ nàng cầu xin hắn.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao ?” Nàng mà lại phải chịu chiêu này ? Đừng có ngốc, đừng nói là Hướng Ngạo Thiên biết được, cho dù hắn có không biết, nàng cũng không bao giờ đi cầu xin hắn dù chỉ nửa câu, nàng không thể nào lại tệ hơn hắn được.
“Xem ra là nàng không chịu nhỉ, vậy thì được, ta sẽ đi nói với đại ca ta, để huynh ấy đừng có cưới về người hung dữ như nàng.” Cứ nghĩ tới chuyện nàng ta và Ly Nhi đùa cợt hắn đến nửa ngày, hắn lại không thể giữ được hình tượng nho nhã nữa, không làm cho nàng ta sợ thì làm sao được chứ.
“Ngươi không muốn hắn lấy ta, ta lại cứ muốn gả cho hắn đấy.” Lăng Trúc trước giờ chưa từng nói chắc chắn như thế này bao giờ, quyết ý muốn đấu với hắn !
Nếu hỏi trận này ai thắng to nhất, có lẽ chính là Hướng Ngạo Thiên, hắn cứ cho rằng sẽ phải làm thêm mấy việc nữa thì nàng mới cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Ai mà biết được đệ đệ ngốc này của hắn lại vô tình làm cho nàng tự mình đáp ứng hôn sự. Vậy thì cũng có thể bỏ qua chuyện mấy ngày hôm nay hắn cứ câu dẫn Lăng Trúc được rồi.
“Hừm ! Đại ca ta còn lâu mới cưới loại nữ nhân như nàng, nàng đừng mơ tưởng nữa ! Thiếu phu nhân nhà Hướng gia nhất định phải ôn nhu hiền thục mới được, nàng chẳng cách nào làm được thế đâu, Lăng Trúc tiểu thư ạ.” Hôn sự lần này hắn quyết phản đối đến cùng !
“Vậy sao ?” Lăng Trúc cười lạnh một cái, tiếp đó lại thay bằng gương mặt ôn nhu động lòng người , “Ngạo Thiên, chàng ra đây đi !” ( Chỗ này ta để chị Trúc gọi anh Thiên là chàng đây đương nhiên là cách gọi mà Dữ Thiên ngốc kia tưởng tượng rồi — Ni thì chàng hay là ngươi cũng cùng một vế hết mà ^^ )Nàng nhẹ giọng gọi, Hướng Ngạo Thiên lập tức xuất hiện bước đến bên nàng rồi ôm lấy eo, bộ dạng rõ ràng là chiếm hữu.
“Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng có để bị lừa thế, gì mà ôn nhu ngoan ngoãn tất cả đều là giả vờ đấy, thực ra nữ nhân này rất hung dữ, nàng ta chỉ muốn lừa huynh lấy nàng ta thôi.”
Hướng Dữ Thiên thở phì phò kéo cao tay áo lên, “Huynh xem, đây là nàng ta vừa mới nhéo đấy, huynh nếu như thực lấy nàng ta rồi, Hướng gia chúng ta sẽ bị nàng ta làm loạn lên đến gà chó cũng không được yên mất. Huynh ngàn vạn lần phải nghĩ cho kỹ ! Đừng vì nghĩa khí nhất thời mà hủy hoại cả Hướng gia nhà chúng ta, nữ nhân này không đụng vào được đâu.”
Hắn hết sức mình mà nói xấu Lăng Trúc, chỉ muốn Hướng Ngạo Thiên bỏ cái ý định cưới nàng về thì thôi.Xem cái tên tiểu tử này nói gì thế chứ ? Nàng thực sự kinh khủng đến vậy sao?
“Đã biết không đụng đến ta được , ngươi còn dám nói xấu ta như vậy sao ? ” Nên nói dũng khí này của hắn đáng khen ? Hay là nên nói hắn ngu ngốc đây ?
“Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng bị nàng ta lừa, cái bà già hung dữ này … … ”
“Im ngay, không cho phép đệ nói thế về Trúc Nhi, nàng ấy là đại tẩu tương lai của đệ đấy.” Hướng Ngạo Thiên cảnh cáo đệ đệ. Trúc Nhi của hắn là đặc biệt nhất, cũng là hoàn mỹ nhất, hắn không cho phép bất cứ ai vu oan cho nàng.
“Đúng đấy, chưa nghe qua ‘trưởng tẩu như nương ‘ sao ? Ngươi phải đối đãi với ta như với nương mình đấy, nếu không người khác sẽ nói ngươi không hiếu thuận đâu.” Ha Ha … … Hướng Ngạo Thiên hoàn toàn đứng về phía bên này của nàng, xem hắn còn có thể nói xấu nàng thế nào nữa !
Hướng Dữ Thiên nghĩ đại ca hắn còn chưa rõ tình hình, lại khẩn cấp mà nói : “Đại ca, huynh nghe nàng ta nói gì kìa, còn chưa cưới nàng ta qua cửa, mà đã khoa trương như thế rồi. Nếu thực để nàng ta gả vào đây, thì nàng ta cũng chẳng để cha mẹ vào trong mắt đâu, đừng nói gì đến huynh. “
Hướng Dữ Thiên rõ ràng một bộ dạng không cho nàng được đắc ý, không biết đến Ly Nhi bên cạnh cũng đang thầm mắng hắn ngu. “Đại ca, huynh ngàn vạn lần phải nghĩ cho kỹ ! Cưới nàng ta rồi xảy ra chuyện … … ”
“Im đi, đừng có nói xấu Trúc Nhi nữa, nàng là đại tẩu của đệ đấy.” Lời nói của Hướng Ngạo Thiên rõ ràng đã nói cho đệ đệ mình biết, hắn chắc chắn lấy nàng.
“Đúng đấy ! Không có hiếu gì cả.” Cứ nghĩ đến việc Hướng Ngạo Thiên đang bảo vệ nàng thế này, Lăng Trúc lại vui vẻ vô cùng.
“Đại ca … …” Huynh ấy không phải thực sự muốn lấy nàng ta đấy chứ !
“Đệ quả thực nghĩ rằng ta không nhìn rõ người, tùy ý mà quyết định lấy Trúc Nhi sao ?” Diễn xuất của Trúc Nhi đúng là rất tốt, nhưng hắn nếu như chú ý hơn một chút , lại không nhìn ra được tính cách thật của nàng sao ?“Không phải, huynh chỉ là nhất thời không nhìn rõ mà thôi, đem hổ cái dữ dằn nhìn nhầm thành thỏ trắng nhỏ hiền lành, nhưng tất cả vẫn còn kịp, xin huynh đấy, đừng có lấy nàng ta về … … ”
“Ta có lúc cũng rất ôn thuận mà không phải sao ?” Trúc Nhi không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn Hướng Ngạo Thiên mà hỏi.
“Đúng, nàng là tiểu mao nhi ( mèo nhỏ ) thường xuyên giơ vuốt sắc ra, thường xuyên coi ta như là thứ đồ để mài móng vậy.” . Hắn lại rất thích nhìn thấy bộ dạng lúc tức giận của nàng, càng thích hơn khi nàng bày ra nhu tình với hắn, giống như lúc này vậy.
“Lần nào cũng là do chàng chọc vào ta trước.” Hơn nữa đều phải chọc cho nàng nhảy dựng lên mới cam tâm.“Nói như vậy thì đều là ta không đúng rồi ?” Đúng không ? Hắn chọc vào nàng trước sao ?
“Đương nhiên là chàng không đúng rồi, nếu không chẳng lẽ là ta không đúng sao ?” Biểu tình kia của hắn là gì cơ chứ ?
Hướng Ngạo Thiên nhướn cao lông mày : “Hình như đều là nàng vô cớ gây chuyện trước thì phải .”
“Chàng đang nói cái gì thế ? Muốn cãi nhau với ta sao ? Nào ! Ta sợ chàng sao ?” Nàng mà vô cớ gây chuyện ? Đùa gì thế không biết !
Nàng ta đã muốn cãi nhau như thế, thì hắn cũng chẳng khách sáo gì nữa , “Mỗi lần nhìn thấy cái bộ dạng dịu dàng thục nữ của nàng , là ta lại không nhịn được mà muốn cười thành tiếng, song lại sợ nàng thẹn quá mà tìm ta báo thù, cứ tích tụ trong lòng thực không dễ chịu chút nào.”
“Chàng cũng sợ bị ta trả thù a ! Thực khó tin, ta còn cho rằng đại thiếu gia chàng trời không sợ đất cũng không sợ cơ đấy !” Hăn cho rằng nàng vì sao mà phải giả vờ thế chứ , phải đóng giả một kẻ có tính cách ngược hẳn so với nàng như thế ? Còn không phải là vì hôn sự giữa nàng và hắn sao.
“Nào dám, tại hạ cũng chỉ là người có máu có thịt, tất nhiên phải có chút nhân tính chứ !”
“Hey ! Ngài cũng có nhân tính đấy ! Thực đúng là không nhìn ra được !”
Chẳng hề để tâm đến những lời chế giễu của nàng, Hướng Ngạo Thiên cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi vào bên tai nàng nói: “Không nhìn ra cũng không sao hết, ta sẽ để nàng cảm nhận được ta có bao phần nhân tính, có bao phần nhiệt tình.”
Lăng Trúc lập tức đẩy đầu hắn ra, phòng bị nhìn hắn : “Chàng có ý gì đấy ?” . Nàng luôn cảm thấy trong lời nói của hắn không hề đơn thuần, nhưng cô nương còn chưa gả qua cửa như nàng làm sao mà có thể hiểu được chứ ?
“Sau này nàng sẽ biết.” Chuyện này không thể nói rõ ràng được, phải làm mới biết.
“Hai người … … ” Hướng Dữ Thiên đứng bên cạnh cuối cùng đã hiểu ra, hóa ra hắn trước giờ đóng vai tên ngốc ! Đại ca hắn sớm đã biết hết rồi, hơn nữa lại còn đấu khẩu với nàng ta vui vẻ như thế kia.Xem ra những ngày tháng nhàn hạ của hắn sắp bỏ hắn mà đi mất rồi … …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.