Tỷ, tỷ an tâm mà bỏ nhà đi đi không sao đâu, nương đệ sẽ chăm sóc cẩn thận, tỷ nếu như thành công rồi, đừng quên trở về đón chúng tanhé, nếu như đệ thi đỗ trạng nguyên hoặc là cử nhân rồi, tỷ cũng đừngquên đến nương nhờ chúng ta nhé.” Lăng Húc trong tay ôm một bọc quần áo, từng bước đi sát theo sau người tỷ thân thiết nhất của hắn, không ngừng lảm nhảm dặn dò.
Lăng Trúc đang bước đi đằng trước kia đột nhiên xoay ngườilại, Lăng Húc không kịp dừng lại, cứ thế hướng vào tỷ tỷ một thân nam ykia mà đâm vào, chỉ thấy Lăng Trúc ngã nhào về phía đằng sau, Lăng Húccũng theo tỷ mình mà ngã xuống, đem tỷ hắn coi như cái đệm người mà đèlên.
“Đệ còn không đứng dậy, đệ cho là đệ nhẹ lắm sao?” Lăng Trúc cáu tiết gõ đầu đệ đệ một cái.
Thật đáng ghét ! Tiểu tử này cố tình để nàng gặp xui xẻo hay sao? Nàng đến cửa lớn còn chưa bước ra được mà !
“Đệ vốn dĩ là rất “mảnh mai” mà, nếu không cũng không thườngxuyên bị tỷ coi như muội muội mà đối xử như vậy. “ Lăng Húc bất mãn oántrách, sau đó đứng dậy, đồng thời kéo tỷ tỷ còn mảnh mai hơn kia củamình lên.
“Đệ vừa mới nói gì?” Nàng dường như là không cẩn thận mà nghe được hắn nói xấu nàng vậy.
“Không nói gì cả.” Hắn nhún nhún vai, “Tỷ vừa rồi sao lại dừng lại thế ?”
“Ta vừa rồi … … “ Ôi ! Nàng quên rồi !
“Tỷ không phải là ” lại ” quên rồi đấy chứ !” Câu nói này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-lua-the/117597/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.