Lôi Lạc Thiên nói cho dễ nghe là bảo vệ, nhưng trên thực tế, là giám sát nhất cử nhất động của cô.
Không cho Trình Lam ra ngoài.
Vừa ăn Trình Lam vừa suy nghĩ cách để ngày mai đi đến nhà thờ Đức Mẹ.
Cô phải ngăn cản Nam Liệt bỏ thuốc mê vào nước.
Lôi Lạc Thiên ngồi trên sopha cạnh cửa sổ trong phòng ngủ.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn ngoài trời tối tâm, một đêm không trăng không sao, chỉ nhìn thấy duy nhất những ánh sáng, yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn đường.
Hôm nay ngoài trời u ám một cách lạ thường.
Trong lòng Lôi Lạc Thiên hiện lên nổi bất an.
Anh đã sắp xếp tất cả, dặn dò Tề Phú sắp xếp thủ hạ của mình, canh chừng nhà thờ một cách chặt chẽ, một con ruồi cũng không thể lọt vào.
Xung quanh nhà thờ, Long Kiệt đã an bài người của mình canh giữ.
Kỳ này anh đã dăng lưới một cách tỉ mỉ, để bắt trọn đám nguời của Lôi Lạc Bằng.
Trình Lam từ phòng tấm bước ra ngoài, nhìn thấy Lôi Lạc Thiên ngồi cạnh cửa sổ với gương mặt phiền muộn.
Cô đau lòng bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.
Nếu không phải vì đang mang thai, cô sẽ một mình đi giải quyết mối phiền muộn này cho anh.
Trình Lam đi đến gần Lôi Lạc Thiên, muồi hương sữa tắm trên nguời cô lan tỏa khắp căn phòng.
Lôi Lạc Thiên quay lại ôm Trình Lam vào lòng.
Tay anh nghịch ngợm thò vào váy ngủ của cô, sờ lên hai bầu ngực căng tròn, to lớn vì đang mang thai.
Trình Lam nhìn thấy sự thay đổi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-hac-dao-cung-chieu-vo-sat-thu/1325094/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.