Đến gần trưa, Úy Minh Tuyệt nghĩ đến chuyện xảy ra lúc hừng đông, đột nhiên hơi hơi xấu hổ, vẫn không chịu rời khỏi giường, cũng không liếc mắt nhìn Thước Mộng lấy một cái.
– Chủ nhân, anh thật sự không dậy sao?
– Tôi mệt lắm, để cho tôi ngủ thêm một chút.
Thật xấu hổ quá đi mất, chủ nhân này rớt giá quá đi mất thôi.
– Được rồi, ờ thì… Qua tuần sau em cũng đi học lại đi, chứ không lại có người nói tôi ngược đãi em…
Úy Minh Tuyệt dừng lại nhìn Thước Mộng một chút, bộ dáng Thước Mộng cảm kích muốn rơi nước mắt, hắn lại tiếp tục khoe ra bộ dáng “Chủ nhân”
– Tôi không có phải vì em, tôi chỉ không muốn người bên cạnh là kẻ không có tri thức…
– Tôi biết, cảm ơn anh…
Mặc dù Úy Minh Tuyệt bày ra bộ dáng rất nghiêm túc, nhưng Thước Mộng cảm thấy so với trước đây sao mà đáng yêu thế.
– Ờ… Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?
– Chuyện gì?
– Anh… Tại sao đột nhiên lại tốt với tôi như vậy? Rõ ràng hôm kia anh vẫn còn mang bộ dáng rất tức giận, nhưng mà ngày hôm qua đột nhiên lại rất ôn nhu, đem tôi ra ngoài chơi đùa, mua đồ này nọ cho tôi, lại còn cho tôi về nhà gặp mẹ, hôm nay lại còn cho phép tôi đi học… Tại sao lại đột nhiên tốt như vậy?
– Tôi cũng không biết.
– Hả? Không biết?
Thước Mộng kì quái hỏi.
– Chỉ là tiềm thức cảm giác nên làm như vậy, như vậy em sẽ vui vẻ, cho nên liền làm như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/43183/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.