Trong bệnh viện, Thước Mộng thân hình bé nhỏ nằm trên giường bệnh, Mĩ Hà một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, một tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt lo lắng nhìn đứa con bé bỏng.
– Mẹ… mẹ… Đừng đánh mẹ…
Thước Mộng thều thào trong cơn mê sảng.
– Tiểu Mộng? Tỉnh lại Tiểu Mộng!
Mĩ Hà gọi bé
– Mẹ… Đây là đâu?
Thước Mộng tỉnh lại, đột nhiên cảm giác đầu óc thật choáng váng, rất muốn nôn.
– Mẹ, con khó chịu quá, ói… rất muốn ói… ói… mẹ ơi, Tiểu Mộng khó chịu quá… ói… muốn ói… mẹ…
Thước Mộng khổ sở khóc gọi
Mĩ Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt của con, hận không thể gánh thay con những đau đớn này, bà vỗ nhẹ lên lưng Thước Mộng, ôn nhu đánh lừa bé:
– Tiểu Mộng ngoan, bác sĩ nói Tiểu Mộng não bị chấn động chút xíu, nhưng mà không có gì đáng lo hết, nghỉ ngơi nhiều một chút là được! Ngủ thêm một chút nữa đi, tỉnh lại sẽ tốt ngay thôi.
– Dạ, Tiểu Mộng không muốn bị bệnh, không muốn khó chịu, tốt rồi. Tiểu Mộng ngủ tiếp.
Nói xong, Thước Mộng liền nằm xuống tiếp tục ngủ.
Mĩ Hà đắp lại mền cho Thước Mộng, nhìn Thước Mộng đang ngủ, thân thể bé nhỏ như vậy vì bảo vệ chính mình mà phải nhận một đấm rất mạnh! Nghĩ lại chính mình thật vô dụng, đưa Thước Mộng đến thế giới này, cũng không thể cho con cuộc sống hạnh phúc, mình thật sự vô dụng mà…
Trong mơ màn, Thước Mộng cảm giác có cái gì đó xoa nắn mặt của bé, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/43170/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.