Từ nhỏ, Thước Mộng chỉ biết cha không thích bé, anh trai cũng ghét bé. Trong kí ức, bé chỉ nhớ được nắm đấm của cha, sự xem thường của anh cùng tiếng khóc của mẹ. Bé không biết, không biết tại sao cha và anh lại không thích bé đến như vậy, bé cũng không biết tại sao lần nào mẹ cũng chỉ có thể bất lực ôm bé khóc, bé khi đó, lúc nàomẹ khóc đều dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt của bà, cất tiếng nói non nớt ngọng nghịu an ủi mẹ:
– Mẹ, mẹ đừng khóc, chờ Tiểu Mộng lớn, đi làm có tiền, chúng ta rời khỏi nơi này, không để ba ăn hiếp nữa.
Mỗi lúc như vậy, mẹ sẽ càng dùng sức ôm Thước Mộng òa khóc.
—
Khi bảy tuổi, Thước mộng đến tuổi đi học, mẹ nói với cha cho bé đi đọc, cha kiên quyết phản đối.
– Đi học làm gì? Một đứa tiện loại như nó có tư cách gì để đi học? Tao lúc trước cho nó vô hộ khẩu, cung phụng cho nó ăn mặc, dựa vào đâu còn muốn tao hầu hạ nó đi học? Nằm mơ!
Thước Mộng rất kì quái, ” tiện loại” là để nói về bé sao? Đó chẳng phải dùng để chửi người ta sao? Cha tại sao lại mắng bé như vậy?
Bé chạy đi hỏi anh trai.
– Anh ơi, “Tiện loại” có phải phải dùng để chửi người khác không? Nó có nghĩa gì?
Phi Nhiên lớn hơn Thước Mộng 6 tuổi, năm nay đã vào trung học cơ sở rồi, anh trai Thước Mộng nhất định biết “Tiện loại” nghĩa là gì.
Phi Nhiên lạnh lùng nhìn Thước Mộng, vẻ mặt chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/43168/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.