– Cái, cái gì? Em, em không có nghe lầm chứ?
Thước Mộng nhảy dựng lên trong ghế salon, cái miệng nhỏ nhắn nhăn nhó không ngừng
Y chắc là bị lãng tai rồi? Úy Minh Tuyệt lại cầu hôn với mình sao?
– Đúng vậy.
Úy Minh Tuyệt ôm lấy Thước Mộng gật đầu,
– Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh, chúng ta đường đường chính chính trở thành người một nhà hợp pháp sao?
Nghe được Úy Minh Tuyệt dùng từ “gả” này, Thước Mộng thẹn thùng cúi đầu:
– Ai đâu, ai muốn gả cho anh đâu…
– Không muốn lấy chồng sao? Không muốn kết hôn cùng anh sao?
Úy Minh Tuyệt cười xấu xa. A— Thước Mộng nhột quá.
– Lấy chồng hay không lấy chồng?
Thước Mộng bị Úy Minh Tuyệt nhốt vào trong ngực, chẳng thể trốn cũng chẳng thể tránh, chỉ có thể vừa cười vừa giãy dụa thân thể của mình,
– Ha ha… Làm gì, làm gì có người nào cầu hôn như vậy, ha ha… Tuyệt, đừng mà… ha ha… Ai da, em đồng ý là được mà! Ha ha, mau thả em ra…
Nghe Thước Mộng đồng ý lời cầu hôn của mình, Úy Minh Tuyệt cuối cùng lưu luyến không rời cũng phải buông Thước Mộng ra, tiện thể anh lại len lén hôn trộm lên môi Thước Mộng.
– Đáp ứng sớm một chút là tốt rồi?! Đi thôi, chúng ta đến gặp cha mẹ em, báo cho hai người chúng ta muốn kết hôn, bọn họ nhất định sẽ rất vui!
Úy Minh Tuyệt kéo Thước Mộng vẫn còn ngồi trên ghế Salon dậy, rồi cứ thế đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/2899370/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.