Editor: Du Bình
Tất cả mọi người sững sờ.
Đàm Lâm Kha trực tiếp ngẩn ngơ.
Câu nói này của Triệu Tiềm chính là trực tiếp huỷ đi mặt mũi của Lý ca. Y tự nhiên mất cả vui, thần sắc nháy mắt triệt để âm trầm, nhưng chỉ trong tích tắc đã hồi phục lại vẻ ban đầu, nhanh chóng nở nụ cười: “Thì ra là thế… vậy chặn rượu cũng là đúng rồi! Xin lỗi! Anh lỗ mãng quá!”
Triệu Tiềm đỡ ly rượu kia, nhấp một ngụm, cười cười: “Vâng, hiểu lầm thôi mà!”
Cậu chỉ hơi giật mình, tất nhiên không ngốc, cậu hiểu hắn muốn đỡ nên không phản bác.
Ngược lại, nữ diễn viên cùng Lương Tuấn kinh ngạc. Đàm Lâm Kha không phải ghét nhất mấy chuyện như vậy sao? Vừa mới đánh đạo diễn Trâu, đảo mắt một cái đã thân cận với Triệu Tiềm. Chẳng lẽ… Đàm Lâm Kha từ đầu đã là ái nhân của Triệu tổng?
Hai người bọn họ mơ hồ hoảng sợ, Đàm Lâm Kha đúng là chân nhân bất lộ tướng [1]! Một mặt khác gan nhỏ run run rẩy rẩy, bắt đầu nghĩ lại xem trước đây mình có từng đắc tội gì với cậu không…
Lại còn nữa, Triệu tổng tuy ngoài mặt có vẻ ngốc, nhưng thật ra là một người có thù có oán tất phải báo. Đột nhiên họ thương cảm cho sự thiếu sáng suốt của đạo diễn Trâu…
Nhưng nếu Đàm Lâm Kha có ngọn núi sừng sững kia, vì sao vẫn bị đuổi giết?! Nhất thời không nghĩ ra được đáp án, đôi nam nữ này đành ngồi yên xem diễn biến tiếp theo…
Cứ người này đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-di-dau-roi/2614141/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.