Nghe xong những gì Tiểu Lâm nói, Lâm Húc Dương hít một hơi thật sâu. Tiểu Lâm đã ở với anh năm năm, anh sống như thế nào cô đều biết. Nếu như không có chuyện của Đặng Hạo, thì hình tượng của Tiểu Lâm trong lòng anh vẫn luôn là kiểu một người vợ hiền, một người mẹ tốt. Như Tiểu Lâm đã nói, trong năm năm qua, cô chưa bao giờ đòi hỏi quá nhiều. Ngay cả khi Lâm Húc Dương bất ngờ tặng thứ gì đó, Tiểu Lâm đều dặn anh đừng mua những món đắt tiền. Còn chuyện sính lễ của nhà Tiểu Lâm luôn là nỗi uất hận trong lòng Lâm Húc Dương. Vốn dĩ anh đã sắp tích cóp đủ tiền, nhưng lại gặp phải cảnh bị bố mẹ cô tăng giá. Thế nào vận xui lại đến dồn dập, bố anh lại đổ bệnh, anh không thể không lấy số tiền đó để chữa trị cho bố. Anh lại không nói cho Tiểu Lâm biết chuyện này, nên chỉ có thể trì hoãn vụ sính lễ. Ban đầu yêu cầu của Đặng Hạo khiến cho anh thấy chút hy vọng. Cứ tưởng sau khi làm xong thì có thể chi trả được một ít, coi như là tấm lòng của mình, nhưng không ngờ lại tự chuốc lấy phiền phức. “Thực ra tôi vẫn luôn cố gắng để thay đổi, chỉ là do cô không đợi được đến lúc đó mà thôi.” Lâm Húc Dương điềm đạm nói. “Không sao, bây giờ xem ra anh đang sống rất tốt, chỉ là có những chuyện đã lỡ rồi thì có hối tiếc cũng không được, cũng không trách ai được.” “Lúc đầu khi Đặng Hạo đến tìm tôi, tôi cũng đã muốn dùng chuyện này để chia tay với anh, nhưng sau này Đặng Hạo đối xử với tôi rất tốt nên tôi mới chấp nhận anh ấy, chỉ là hiện tại... ha ha... Húc Dương, tôi không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi, anh có biết không? Anh giúp tôi đi, giúp tôi vì tình nghĩa lúc trước, được không hả?” Loading... Tiểu Lâm khổ sở nói. “Tôi không biết nên giúp cô thế nào đây, nếu cô đã lựa chọn rồi thì nên nghĩ đến hậu quả chứ, đối với cô mà nói, tôi cảm thấy tốt nhất là cô vẫn nên rời khỏi Đặng Hạo đi!” “Đặng Hạo không phải người tốt, ông ta là một kẻ cặn bã, tôi cũng chỉ có thể nói rõ điều này cho cô biết!” Lâm Húc Dương nghiêm túc nhìn Tiểu Lâm. “Tôi biết, nhưng kẻ cặn bã này cho tôi một cuộc sống tốt đẹp, và có thể cho tôi thứ mình muốn.” “Tôi biết rằng sau khi rời xa anh, chắc trên thế giới này cũng chẳng có ai yêu tôi nhiều như anh nữa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, không phải sao?” “Tình cảm và vật chất, tôi đã chọn được rồi.” “Tôi biết, có thể là tôi đã chọn sai, nhưng bây giờ hối hận thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, anh giúp tôi đi, cứ coi như anh thương hại tôi cũng được.” Tiểu Lâm cười gượng. Nghe Tiểu Lâm nói xong, ánh mắt Lâm Húc Dương bỗng đanh lại, vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh cũng không biết khuyên răn người phụ nữ như nào nữa. Tại sao khi rõ ràng biết là kết quả sẽ không tốt, nhưng lại cứ như con thiêu thân đâm đầu vào lửa chứ? Chẳng lẽ cuộc sống vật chất lại quan trong với Tiểu Lâm như vậy sao? “Xin lỗi... Tôi hết cách rồi!” Lâm Húc Dương nghiến răng, nhưng anh vẫn lựa chọn từ chối. Nhìn thấy sự dứt khoát của Lâm Húc Dương, Tiểu Lâm bỗng rơi lệ, có chút thất thần nhìn về phía trước. “Không! Anh có cách!” Đột nhiên giọng của một người phụ nữ vang lên. Tiểu Lâm ngẩng đầu lên, thì thấy một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng khí chất đứng ở cửa. “Cậu có thể quyết định được là cô ấy đi hay ở, cậu có cái quyền này trong công ty của tôi!” Phương Thanh Di bước vào, đưa mắt nhìn Tiểu Lâm rồi nhếch miệng nhìn sang Lâm Húc Dương. Lâm Húc Dương không biết Phương Thanh Di đã xuống từ lúc nào, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô, rồi cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Phương, không phải vừa rồi cô nói sẽ từ chối người của Đặng Hạo sao?” “Nếu là người khác, tôi chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cô ấy thì khác, cô ấy cần cậu giúp đỡ, cậu có thể giúp cô ấy!” Phương Thanh Di điềm đạm nói. “Tổng giám đốc Phương, cô chính là Phương Thanh Di ư? Đặng Hạo sai tôi đến tìm chị, bảo tôi ở chỗ chị làm việc, chị nhận tôi có được không? Cho tôi làm mấy việc linh tinh cũng được!” Tiểu Lâm dường như đã thấy được vị cứu tinh của mình, nhưng cô vẫn không biết chuyện mà nhắc tên Đặng Hạo ra. Trong mắt Phương Thanh Di thoáng chút mơ hồ, nhưng rất nhanh cô đã che giấu nó lại, sau đó mỉm cười an ủi: “Đừng lo lắng, thực ra để cô làm việc ở đây cũng không khó, nhưng Lâm Húc Dương lại quá khiêm tốn, lời của cậu ấy chắc chắn sẽ có giá trị, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được, cô là bạn của cậu ấy, chắc sẽ không sao đâu.” Lâm Húc Dương cảm thấy có chút bất lực, anh cũng không biết tại sao Phương Thanh Di lại ném cái vấn đề nan giải này cho anh nữa. Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của Tiểu Lâm, người đàn ông này lại thở dài nói: “Tổng giám đốc Phương này, tôi nhận cô ấy nhé.” “Tùy cậu, chỉ cần cậu nói là được, Tiểu Lâm đúng chứ? Lát nữa cô lên phòng nhân sự ở tầng hai làm báo cáo và xem mình sẽ làm gì, nếu cô có năng lực mà công ty chúng tôi cần thì sẽ trực tiếp sắp xếp công việc cho cô, nhưng nếu cô không biết gì cả thì chỉ có thể làm bên mảng chăm sóc khách hàng!” Phương Thanh Di nhún vai, rồi quay lại nhìn Tiểu Lâm để sắp xếp công việc. “Ừm! Tổng giám đốc Phương, cảm ơn chị, cảm ơn Húc Dương!” Sự việc đã được giải quyết xong, cuối cùng thì Tiểu Lâm cũng đã nở nụ cười. “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.” Phương Thanh Di nói xong liền quay người rời đi. Sau khi Lâm Húc Dương đợi Phương Thanh Di đi khỏi, anh mới dùng ánh mắt quen thuộc nhìn Tiểu Lâm rồi dặn dò: “Nếu như tổng giám đốc Phương đã cho tôi quyền hạn này, đương nhiên tôi sẽ đồng ý, nhưng làm việc ở đây cũng không khác những nơi khác là bao, những việc nên làm thì làm, mọi thứ đều phải tuân theo nội quy của công ty, còn một điều nữa, đừng nói cho ai biết mối quan hệ của chúng ta, đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì giữa tôi và cô!” “Ừm! Tôi biết rồi, tôi chỉ đến để làm việc!” Tiểu Lâm vội vàng gật đầu. “Đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng nhân sự!” Lâm Húc Dương xoay người rời đi, sau khi đưa Tiểu Lâm đến phòng nhân sự rồi quay lại lầu ba đến văn phòng của Phương Thanh Di. “Thanh Di, cô ném cho tôi việc nan giải như vậy, làm tôi lo lắng muốn chết đấy, nếu như cô ta gây ra chuyện gì trong công ty thì tôi phải ăn nói thế nào đây?” Lâm Húc Dương hỏi với vẻ mặt đau khổ. “Cô ấy là người yêu cũ của cậu nhỉ? Người lăng nhăng với Đặng Hạo ấy?” Phương Thanh Di không trả lời, mà thay vào đó cười hỏi. “Đúng vậy, chính là cô ta.” Lâm Húc Dương gật đầu. “Vậy cậu có bao giờ nghĩ tại sao Đặng Hạo lại sai Tiểu Lâm đến công ty của chúng ta chưa?” Phương Thanh Di tiếp tục đặt câu hỏi. “Có hai trường hợp, một là để đáp trả tôi, hai là để đặt tai mắt ở công ty.” Lâm Húc Dương trả lời mà không cần suy nghĩ. “Ừm, đại khái là như vậy, Đặng Hạo không ngốc, phương án lần trước cậu đưa ra là vô cùng hoàn hảo.” “Nhưng tôi nghĩ chắc ông ta cũng đã đi điều tra rồi, nhưng nếu ông ta có thể tự mình nắm được thông tin nội bộ một cách chân thật nhất, thì sẽ khiến việc đầu tư chứng khoán trở nên an toàn hơn rất nhiều.” “Cho người theo dõi chúng ta, dù có xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng sẽ có cách đối phó.” “Vì vậy cũng không khó để nhận ra ông ta có ý gì khi sai Tiểu Lâm đến đây, cậu không cảm thấy là chúng ta có thể tương kế tựu kế để lợi dụng chuyện này sao?” “Tôi nghĩ cho dù không có Tiểu Lâm thì Đặng Hạo cũng sẽ phái người khác vào công ty, đến lúc đó sợ là chúng ta sẽ còn khó xử lý hơn.” “Bây giờ có Tiểu Lâm đôi khi lại thuận tiện hơn nhiều, chỉ cần cậu không thấy khó xử khi làm chung chỗ với cô ấy là được.” “Phụ nữ mà, đôi lúc thực sự rất dễ bị lừa đó.” Phương Thanh Di lộ ra biểu cảm như đã có dự tính từ trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]