Melina thẹn quá hóa giận, rời khỏi công ty. Phương Thanh Di nhìn một vòng các nhân viên rồi thản nhiên nói: “Giải tán đi, ai làm việc của người đó.”
Sau đó cô cũng quay về văn phòng của mình.
Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di rời đi, hơi nhíu mày rồi đi theo cô.
Anh đi theo Phương Thanh Di vào văn phòng, thuận tay đóng luôn cửa.
Phương Thanh Di mệt mỏi ngồi xuống sô-pha, hai tay đỡ lấy trán.
Thấy vậy, Lâm Húc Dương cũng không dễ chịu chút nào, anh không biết nếu chuyện này hỏng bét thì cô sẽ phải gánh vác áp lực lớn cỡ nào.
Lâm Húc Dương không muốn như vậy, cũng không mong nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Phương Thanh Di khi bản thân lại không giúp được gì.
“Hay là cô cứ đuổi việc tôi đi! Rồi mời Melina quay lại!”
Lâm Húc Dương do dự một hồi rồi nói.
“Cậu bị điên à!”
Phương Thanh Di ngẩng đầu lên mắng một câu, lộ rõ vẻ tức giận.
Lâm Húc Dương sững sờ, nhưng lại chỉ biết ngượng ngập đứng tại chỗ cười.
Một lúc sau, Phương Thanh Di để ý thấy vết hằn ngón tay trên mặt của người đàn ông này vẫn chưa hoàn toàn tan hết, mới nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt ra, sự tức giận đã không còn, thay vào đó cô đã khôi phục sự bình tĩnh.
Có lẽ vì ban nãy cô thấy áp lực khi nghĩ đến một loạt hậu quả sau việc này, nên mới không nhịn được mà bộc phát, nhưng Phương Thanh Di hiểu rõ, trong chuyện này Lâm Húc Dương không đáng trách, anh cũng đã hy sinh rất nhiều.
“Xin lỗi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-cuc-pham-cua-toi/1282050/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.