"Sơ Ngữ, tỉnh lại đi, đừng ngủ..."
"Sơ Ngữ, em ráng chịu đựng..."
"Sơ Ngữ, chúng ta ra ngoài thì kết hôn đi..."
...
"Sơ Ngữ, Sơ Ngữ, Sơ Ngữ..."
Sơ Ngữ nghe có người đang gọi tên mình, tiếng gọi cứ ở bên tai cô. Cô từ từ mở mắt ra, bên mép giường là cha mẹ đang lo lắng. Ánh mắt dần dần tập trung, ý thức từ từ khôi phục, Sơ Ngữ nhìn gương mặt quen thuộc của cha mẹ, đột nhiên hốt hoảng không biết bây giờ mình đang ở đâu.
"Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi à, con là đứa con hư, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với ba mẹ, làm mẹ và ba con lo lắng..."
Sơ Ngữ đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, cơn đau đớn khiến cô hít một hơi. Nhưng Sơ Ngữ không thèm để ý, cô vội vàng hỏi ba mẹ, "Giản Diệc Thừa thì sao? Anh ấy đâu?"
Cô nhớ ra rồi, trước khi hôn mê cô và Giản Diệc Thừa rơi xuống biển, nước biển tràn vào buồng xe rất nhanh. Cái lạnh của nước biển bao vây hai người từng chút từng chút một, không khí trong lồng ngực cũng bị rút sạch, độ ấm cơ thể cũng theo máu nơi vết thương dần dần tan mất. Cuối cùng hình như Giản Diệc Thừa hôn cô, khí tràn vào miệng. Dưới tình huống đó, anh đem cơ hội sinh tồn cho cô, vậy anh thế nào?
"Giản Diệc Thừa, Giản Diệc Thừa..."
Sơ Ngữ nhìn một vòng cũng không thấy bóng anh, cô không dám nghĩ tới suy đoán đáng sợ đó, đầu óc trống rỗng, muốn xuống giường tìm anh.
Mẹ Sơ đè cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-cua-hang-thu-cung/1266346/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.