Sơ Ngữ ở nhà ăn cơm, đợi gần hai tiếng mà Đại Miêu vẫn chưa về. Cô hơi lo lắng, sợ Đại Miêu xảy ra chuyện gì bất trắc, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì nó hấp tấp chạy vào.
Sơ Ngữ vội vàng ôm nó, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người nó không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Không có chuyện gì xảy ra chứ? Sao em lâu về thế?"
"Meo làm việc mà chị không yên tâm à?" Đại Miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, mặt đầy tự hào báo cáo thành quả.
"Meo thấy hai người họ đi vào một căn nhà, meo nhớ chị nói không được để bị phát hiện nên không dám đi theo vào. Meo thông minh lắm nha, đi quanh nhà một vòng sau đó nhảy vào qua đường cửa sổ." Chuyện mém chút nữa rơi xuống không cần nói, nói ra chỉ tổ ảnh hưởng hình tượng anh dũng của nó trong lòng Ngôn Ngôn thôi!
"Ai mà biết đó là cửa sổ nhà vệ sinh đâu, ây da má ơi, thiếu chút nữa là meo ngộp chết rồi!"
Đại Miêu khoa trương phẩy mũi, mặt trề ra. Sơ ngữ bị nó chọc cười, cũng không giục nó nói trọng điểm, Đại Miêu chỉ có chút tật xấu này thôi, bất kỳ chuyện gì truyền từ trong miệng nó ra cũng thêm bớt một phần. Thêm dầu thêm mỡ, du dương trầm bổng, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng thành chuyện "nghìn lẻ một đêm"*.
* những câu chuyện không có thật, bậc cha mẹ dùng để dạy con
"Nhà của bọn họ nhỏ quá, meo mà ra là bị phát hiện liền. Cho nên meo đành phải nín nhịn, đứng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-cua-hang-thu-cung/1266332/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.