***
Mạc Vũ theo Nguyễn Bành Thái chưa về đến đồn trại đã thấy Đinh Bật hớt hơ hớt hãi chạy lại, mặt mày có chút bàng hoàng. Khi đã thấy rõ người đi bên cạnh Nguyễn Bành Thái là Mạc Vũ gã mới nói: “Đúng là cậu Vũ thật rồi! Trời ạ, cậu làm gì ở đây vậy? Vừa rồi nghe tin tôi còn tưởng người ta nói nhầm gì đó chăng. Thật là cậu rồi! Khéo lần này ông chủ phát điên lên mất.”
Mạc Vũ thấy bộ dạng lo lắng ra mặt của Đinh Bật thì gãi đầu cười xòa nói: “Tôi không sao, chú đừng trách cứ tôi thêm nữa nhé. Vừa rồi anh Thái đã nhắc nhỡ một phen rồi đấy.”
Nguyễn Bành Thái hừ lạnh: “Chú mày làm mọi người lo lắng đến vậy, còn lắm lời. Mau quay về nhà đi!”, Nói rồi quay sang Đinh Bật: “Anh đưa chú ấy về nhà sớm đi, khéo lại làm cô chú Mạc Lâm lo lắng. Việc của anh ở đây tôi sẽ cho người thay giúp.”
Đinh Bật thầm mắng: “Cái thằng bé này đúng là đại họa của mình mà, càng tránh xa nó thì càng gặp họa vì nó. Hừ, kiếp trước mình mang phải tội với nói rồi chăng.”, Miệng lầm bầm lắc đầu than thở. Gã quay sang Nguyễn Bành Thái cảm ơn rồi nói với Mạc Vũ: “Chúng ta quay về nhà thôi, nghe nói đội trưởng Tô Vũ Hộ cùng mọi người đang đi tuyển mộ dân binh ở phía bắc thị trấn, hẳn đang hội họp ở biệt phủ Mạc gia. Lần này cậu về khéo nên tránh đi chớ để đội trưởng phát hiện ra thì tôi với cậu lại nên thân một trận đòn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chien-dai-nghiep-truyen/1477880/chuong-42.html