Chương 7 GIẢ VỜ! LẠI TIẾP TỤC GIẢ VỜ!
Mắt Lư Xảo Nghiên lóe sáng, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.
“Minh Thanh, ông không cần nói giúp tôi. Tôi biết, là tôi không tốt, tôi không nên làm Thiên Thiên nổi giận. Ông không cần vì tôi mà làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai ba con.”
Phó Thiên Thiên nhắm mắt lại.
Giả vờ! Lại tiếp tục giả vờ!
“Dì Xảo, hôm qua dì thua năm mươi triệu ở Hồng Trang. Nghe nói, xế chiều hôm nay dì đã trả hết nợ, không biết năm mươi triệu kia của dì từ đâu mà có?”
Sắc mặt Lư Xảo Nghiên thay đổi.
“Nói bậy, dì thua năm mươi triệu khi nào?”
“Vậy giấy nợ trong túi áo bên trái của dì là sao?”
Lư Xảo Nghiên liền chột dạ, che lấy túi áo khoác bên trái của mình.
Chết tiệt, sao con quỷ cái này lại biết trong túi áo của bà ta có giấy nợ? Chiều nay, sau khi trả nợ rồi lấy lại giấy nợ, bà ta đã quên xử lí nó, nên bây giờ mới để lại chứng cứ.
Phó Hồng Chương sầm mặt, đanh giọng quát: “Lấy ra!”
E sợ sự uy nghiêm của ông cụ, Lư Xảo Nghiên đành phải lấy giấy nợ từ trong túi áo.
Thấy Lư Xảo Nghiên lấy giấy nợ ra, sắc mặt Phó Minh Thanh rất khó coi.
Thấy Phó Linh Nguyệt nhíu mày với mẹ cô ta, Phó Thiên Thiên bèn cười khẩy, nói: “Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-bui-em-da-ket-hon/236960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.