Ngồi trên bàn ăn rộng lớn, tôi ra sức ngấu nghiến tất cả các món ăn có mặt trên bàn. Cao Lực Kỳ, cái tên khốn kiếp ấy vẫn ngồi đối diện tôi trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng khiến tôi nổi cả da gà. Trong một phút, tôi đã có một tưởng tượng mình hóa thân thành con gà luộc nằm chễm chệ trên bàn ăn chỉ chờ hắn tới xơi và xơi mà thôi.
Tôi trợn mắt, bộ dạng như một con mèo xù lông, đuôi dựng lên cao nhìn Cao Lực Kỳ trong lòng thầm mắng chửi hắn đã lên đến hàng trăm lần từ lúc đặt mông lên ghế cho tới lúc ăn hết một đĩa tôm hùm.
<Nhìn đi, bà đây ăn rất khỏe, tướng ăn như một dũng tướng cỡi hổ xông pha sa trường. Nếu không muốn bị bà ăn sạch cái cơ ngơi đồ sộ này thì mau mau cung tiễn....>
“Nhìn em ăn ngon như thế chắc thay đổi môi trường sống không làm ảnh hưởng đến tâm tình, em ăn nhiều một chút tối nay...” Cao Lực Kỳ mỉm cười nhìn tôi, nghe đến hai chữ ‘tối nay’ dây thần kinh của tôi không kịp tiếp thu 12 dây căng lên đến mức tôi có thể nghe chúng nó giật giật... tôi không kịp chờ hắn nói hết câu đã phun một cái phèo, miếng nấm rơm từ mồm tôi vượt khoảng cách 1m50 của bàn ăn bay tới đập vào mặt Cao Lực Kỳ. Nấm rơm mà, nên nó đập rất nhẹ nhàng người bình thường không thể nghe thấy âm thanh gì phát ra đâu.
Cao Lực Kỳ nhắm mắt, hắn nhắm mắt bao nhiêu giây thì tim tôi ngưng trệ bấy nhiêu. Tôi đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-be-bi-la-nam-chinh-phan-dien/1414660/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.