Bệnh viện
Sau khi lấy được con dấu, tôi đến bệnh viện đưa nó cho Thái Chí Hào.
- Bác Thái, cháu có một việc không biết có nên nói cho Bác biết hay không? Tôi ấp úng.
Tôi nhất định sẽ không để Thái Chí Hào bị giết chết, qua mấy ngày ở chung với Bác ấy tôi nhận ra được Bác là người khá tốt. Có thể Thái Chí Hào nghiêm khắc với con mình, ít quan tâm đến cô vợ trẻ nhưng ít ra ông ấy không làm gì sai. Làm ăn không phi pháp, cũng không trốn thuế Nhà nước.
- Có việc gì cháu nói đi! Thái Chí Hào mỉm cười nhìn tôi.
- Bác có bệnh tim không? Tôi thỏ thẻ.
- Không! Thái Chí Hào lắc đầu.
- Cao huyết áp? Tôi cần xác định, nhỡ làm Bác ấy lên tăng xông chết thì sao.
- Không có! Thái Chí Hào nhìn tôi cười.
- Vậy là tốt rồi...tốt thật đấy...Tôi gật đầu lẩm bẩm.
- Cháu có gì cứ nói ra đi! Thái Chí Hào vẫy tay, có ý bảo tôi ngồi xuống ghế.
- Bác Thái, khi nảy về nhà cháu....cháu bắt gặp con trai Bác....ý cháu là thiếu gia....cậu ấy.... Tôi ấp úng, đưa mắt nhìn Thái Chí Hào.
- Con trai Bác? Nó làm sao? Thái Chí Hào nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
- Cậu ta cùng...cùng...vợ Bác....đang.....Tôi cố tình không nói rõ. Chắc ông ấy là người thông minh lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng hiểu những gì tôi ám chỉ.
- Khốn kiếp! Thái Chí Hào cắn răng.
- Bác Thái!!! Tôi đỡ ông ta ngồi dậy.
“Không có bị lên tăng xông, không giống như tình tiết trong phim nhỉ. Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-be-bi-la-nam-chinh-phan-dien/1414627/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.