Edit: Mạn Già La
*
Tôi giơ điện thoại lên, đưa nó đến trước mặt, ánh sáng mỏng manh chiếu vào mắt tôi —— “Bạn là ai?”
Hửm?
Tôi xác nhận lại vài lần, quả thật tin nhắn này chỉ cụt ngủn chẳng đầu chẳng đuôi như tin nhắn trước —— khiến tôi chẳng thể hiểu nổi đối phương muốn diễn đạt điều gì.
Nếu đã gửi tin nhắn qua cho tôi dưới tình huống không có tín hiệu, thế sao có thể sẽ không biết tôi là ai được? Tôi cảm thấy đối phương có chút dở hơi, nếu đã có loại năng lực siêu nhiên có thể gửi tin nhắn mà không cần tín hiệu này, nhưng lại không có năng lực điều tra thân phận của tôi, đùa gì vậy trời?
Tôi thoát khỏi tin nhắn mới nhất này, phát hiện nó đang nằm bên cạnh “Trước abc là gì” lần trước đó.
Cũng đúng thôi, ít nhất ám chỉ tôi rằng chúng nó là cùng một “người” gửi.
Không nghĩ ra cách giải hai tin nhắn, tôi lại cất điện thoại vào túi, đi về phía A.
Ánh trăng vươn tia sáng của nó chiếu lên người hắn. Tôi nương theo ánh sáng mù mờ, hắn lại lần nữa nằm ngay đơ trên giường, là “phẳng” thật, hoàn toàn không tồn tại thêm vật nào khác.
Nhưng lần này, lúc tôi nhìn thấy hắn, không hề sợ hãi tí nào cả.
Nhìn ngón tay phẳng lì, tôi nhớ đến dáng vẻ linh hoạt ban ngày của nó, lại nhìn hốc mắt trống rỗng, tôi nhớ đến dáng vẻ linh động của nó ban ngày.
Lần đầu tiên cảm thấy rằng, cho dù ban đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591361/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.