Edit: Mạn Già La
*
Tôi cố gắng để mình đừng suy nghĩ lung tung, dù sao, mọi suy của tôi bây giờ đều có thể bị Đặng Tề nghe được.
Tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh!
…… Chờ đã, không đúng.
Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, tôi tự nhiên đặt “ký túc xá” như một vòng luân hồi.
Nhưng trên thực tế, tôi chẳng có chút ấn tượng nào với cái gọi là “luân hồi một ngàn hai trăm ngày” mà Đặng Tề nói.
Nhưng tôi có thể nhớ lại tất cả mọi thứ trong ký túc xá, ngay cả những chi tiết nhỏ, đều rõ ràng trước mắt.
“Ký túc xá”, vốn không phải do Đặng Tề quản lý!
Nhận ra điểm này, cảm xúc tôi ổn định chút ít. “Ký túc xá” cũng không phải do Đặng Tề quản lý, vậy thì, khả năng ba người bọn họ còn sống cũng cao hơn nhiều.
Tôi vừa nghĩ thông suốt điểm này, bỗng cảm thấy mặt đau nhói. Tôi đưa mắt nhìn về, là Đặng Tề véo mặt tôi.
Rất rõ ràng, hắn lại nghe được tiếng lòng tôi.
Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng tôi, vậy thì chắc chắn cũng biết rõ hành động của tôi, bao gồm cả phỏng đoán trong lòng tôi hiện giờ, tất cả đều sẽ lọt vào tai hắn.
Đặng Tề đột nhiên nở nụ cười, rồi gật đầu với tôi, tựa như đang tán thành suy luận của tôi.
…… Sở dĩ hắn như vậy, là bởi vì mệt mỏi với vô số lần “luân hồi”, cho nên lần này dứt khoát bất chấp tất cả, vùng dậy?
Sẽ không, mặc dù Đặng Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591339/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.