Edit: Mạn Già La
*
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, bởi vì quá mức hoảng loạn nên ngược lại chẳng biết nên làm gì —— dù sao thì, bây giờ Đặng Tề hóa thành dáng vẻ này, bất kể tôi chạy xa bao nhiêu thì đều có thể kéo tôi về ngay lập tức.
Hắn đã không còn dáng vẻ vốn có của con người, mỗi cơ quan đều tách ra hết, và chỉ dính với nhau bằng mấy gân mạch, những gân mạch này đang dần trở nên thô to hơn, trông như cây dây mây vậy. Tôi không thể đoán được rốt cục vừa rồi bóng đen tấn công bộ phận nào của con quái vật trước mặt này, bởi vì hiện giờ, mỗi chỗ của nó đều đang trào máu, đã hoàn hoàn toàn toàn vượt quá lượng máu mà một một người bình thường nên có.
Trên mặt đất, lan rộng đến cửa phòng bếp, đều là máu trên người nó chảy xuống. Trong đêm đen, duy nhất có thể thấy rõ chính là màu đỏ tươi bắt mắt này, trong phòng khách như thể thành bức vẽ địa ngục.
Nó nhìn tôi, thong thả đong đưa “cơ thể” nó, ý tôi là, những cộng dây mây, những gân mạch đó ấy. Tôi không biết khi nào nó sẽ nhào lên, cũng không biết bây giờ nó còn nghe thấy tiếng lòng tôi không, chỉ đành đứng thẳng tại chỗ.
Chúng tôi hai mặt nhìn nhau chốc lát, tôi không biết nên nhìn về chỗ nào của nó, đành tìm tròng mắt trên người nó, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được rồi.
“Đặng, Đặng Tề?” Tôi nhìn vào mắt hắn, thử thăm dò mở miệng, “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591337/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.