Không ngoài dự đoán của Nghiêm Thành, chỉ khoảng một tiếng sau, đã có điện thoại từ nhà.
Giọng ba vang lên, rõ ràng, rành mạch. Đã bao nhiêu lâu không nghe giọng ông rồi:
-Về nhà ngay.
Nghiêm Thành ngưng lại một chút, rồi khẽ lên tiếng:
-Tối nay con có tổ chức một buổi tiệc ở biệt thự riêng. Ba và dì nói với nội, sau tiệc…con sẽ về nhà….
-Con…
Sau chuyện đêm nay, có lẽ nội sẽ nói: “Đủ lông đủ cánh, đứa nào cũng muốn bay.”
Nếu có một nơi làm tổ ấm thì có con chim nào muốn bay khỏi đó đâu.
-Anh….
Diệp Tâm mang theo ly trà nóng lên cho anh. Thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa dò xét của bà Trương gián tiếp báo cho cô biết, sắp tới sẽ có sóng gió. Bà ấy thế nào cũng đem chuyện hỏi bà Nghiêm. Bà ấy lại….
-Không sao đâu. -Nghiêm Thành lại cười nhẹ, dịu dàng- Rồi sẽ qua thôi.
Khi anh mười tuổi, ba đã nói với anh câu đó khi đưa Nghiêm Thành về Nghiêm gia….Nỗi nhớ, kỉ niệm….Mọi thứ rồi sẽ qua thôi. Một khi mẹ đã chấp nhận kí vào hiệp ước, duyên phận mẹ con giữa hai người đã kết thúc. Bà không đủ sức giữ lại Nghiêm Thành, đành phải để anh đi.
Ba Nghiêm Thành sống như một cái bóng trong nhà họ Nghiêm. Anh còn được coi trọng hơn ông ấy. Dù thực tế, chỉ Nghiêm Thành mới hiểu- ông ấy xem anh chỉ xem như vật thế thân, thay cho vị trí của mình ở nhà lớn. Nghiêm Thành càng thành công, ba anh càng không phải bận tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ba/2196946/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.