Trong lúc Diệp Tâm còn suy nghĩ, Đào Đào cứ quấn quýt quanh Nghiêm Thành. Cô bé rất ngoan ngoãn, ôm Tiểu Mật Đào ngồi dưới chân giường, Nghiêm Thành vừa trở mình là cô bé lại hỏi ngay:
-Ba uống nước “hông”?
-Ba ơi, ba uống thuốc chưa?
-Ba ơi!
Gương mặt trẻ thơ bừng sáng. Cứ như thế sao mà không yêu được chứ? Nghiêm Thành cười với con mà mắt cứ rưng rưng:
-Ba không khát.
-Một chút nữa mới tới giờ uống thuốc của ba.
-Ơi!
Anh có thể “ơi” cả đời mà không biết chán. Con gái của anh.
-Ba ơi, Tiểu Mật Đào nè.
-Ừ.
-Tiểu Mật Đào là của ba mua cho Đào Đào đó. Ba có quên hông?
-Không. Ba không quên.
-Đào Đào thích lắm. Trước đó Đào Đào thích Bibi hơn, nhưng giờ Đào Đào thích Tiểu Mật Đào hơn,
-Sao vậy?
-Bibi là của anh cho. Tiểu Mật Đào là của ba cho.
-Ừm.
Nghiêm Thành ôm lấy con vào lòng. hôn liên tiếp lên trán, lên mái tóc tơ óng ả. Bé con từ khi biết anh là ba thì quấn quýt không rời, đôi mắt trong trẻo ngời sáng. Cô bé mới có bốn tuổi mà đã phải nén đi khát khao trong lòng mỗi lần nghe anh Lạc Lạc kể chuyện….Nếu…nếu Nghiêm Thành không xuất hiện. Anh hình dung trước mắt hình ảnh của mình, của Mạnh Bằng thời thơ ấu, lủi thủi một mình trong căn phòng rộng thênh thang.
-Ba ơi, ba mệt hông?
-Không….Ba không mệt.
-Đào Đào đấm vai cho ba. Ba bị bịnh, phải ngủ nhiều. Ba ngủ đi nha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ba/2196940/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.