Đào Đào bao giờ cũng dậy rất sớm, cùng lúc với Hân Hân.
Cô bé ngoan ngoãn ăn phần ăn sáng đã được mẹ chuẩn bị, uống sữa, ngồi yên cho mẹ chải và buộc tóc gọn gàng. Tới 6 giờ Hân Hân phải rời phòng để làm việc. Bữa ăn sáng của cả nhà bắt đầu lúc 8 giờ.
-Mẹ ơi, trưa mẹ có về không?
-Khoảng lúc nghỉ trưa mẹ sẽ về.
-Con ra ngoài chơi được không ạ?
Cô bé định đem búp bê trả cho chị Như Ý. Chị nói hôm nay chị sẽ tới nhà.
-Ừ.- Nghĩ đến cảnh con gái nhỏ xíu phải ở trong phòng suốt ngày, Hân Hân cũng cảm thấy xót xa- Đừng nói chuyện với người lạ nha con.
-Dạ….
Nhớ lời mẹ dặn, Đào Đào ngồi ở góc vườn, chỗ chiếc xích đu mà mấy anh và chị hay ngồi chơi. Ở nhà lớn không có nhiều người như nhà nhỏ nhưng có nhiều người làm Đào Đào sợ. Có bà bà, có mấy cô khó tính. Mấy chú Đào Đào gặp dường như chỉ vui khi nhìn thấy các anh, còn với Đào Đào đều không thích tới gần.
Cô bé đợi mãi mà không thấy chị Như Ý và các anh đến. Đằng kia có tiếng động cơ xe vừa nổ. Đào Đào len lén nhìn.
Chú hôm qua đang từ từ đi đến chỗ cô bé. Chú không phải là người lạ. Đào Đào nhoẻn cười với chú:
-Con chào chú ạ.
Nghiêm Thành cười với cô bé. Anh đưa vật giấu sau lưng nãy giờ ra.
-Tặng cho con.
Là một con búp bê tóc vàng biết mở và nhắm mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ba/2196927/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.