"Thế này là thế nào!"
Sáng sớm Lâm Dĩ Mạt vừa ngủ dậy đã thấy có gì đó sai sai.
Tu vi của cô biến mất, chưa hết đâu, cô còn bị thu nhỏ lại nữa!
Lâm Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm của mình, cảm giác xa lạ khiến cô khó chịu hết cả người.
Cô thử gọi hệ thống, nhưng chẳng có phản ứng gì.
Được lắm, hệ thống cũng không có luôn.
Từ từ...
Lâm Dĩ Mạt cố gắng nhớ lại ký ức tối qua, lúc trước khi đi ngủ.
Hình như hệ thống đã hỏi rằng sao mình không dùng 【 bao lì xì thu nhỏ 】, mình nói là không dùng được, sau đó đôi bên không nói gì nữa.
Chẳng lẽ bản thân lại dùng nó trong lúc đang mơ mơ màng màng sao?
Thôi thu nhỏ thì thu nhỏ vậy, nhưng hệ thống vẫn phải còn chứ, tu vi cũng không thể biến mất được.
Không biết có phải do bị thu nhỏ hay không mà trí nhớ của Lâm Dĩ Mạt bắt đầu trở nên rối loạn. Vì thế, cô quyết định đi tìm nhóm Lâm Tự Thu, biết đâu các ba ba lợi hại nhà mình lại có cách giải quyết.
Ngay khi Lâm Dĩ Mạt chuẩn bị xuống giường thì đột nhiên đứng hình.
Cô nhìn khoảng cách từ mép giường đến mặt đất, lại nhìn chân mình, rồi duỗi tay ra...
Trời má ơi, chân mình bây giờ còn không dài được như vậy nữa!
"..."
Là do giường quá cao, hay là do chân quá ngắn đây!
Do dự một hồi, Lâm Dĩ Mạt quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ba-o-cac-giai-doan-khac-nhau-da-tro-ve/2678080/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.