Chương trước
Chương sau
Kỳ Túy thoát khỏi màn hình game, cúi đầu mỉm cười.
Anh xoa nhẹ bàn phím, hít sâu…thật là thoải cmn mái.
Đứng cách đó không xa, là Vu Dương trước sau không nói một lời đang bình tĩnh nhìn Kỳ Túy, hầu như không dời tầm mắt.
Người khác lấy được top 1 là bới vì tài nghệ của họ chính là số một, còn Kỳ Túy lấy được top 1 là bởi vì thứ tự thi đấu cao nhất chỉ là số
Nếu không phải có thực lực mạnh mẽ, không phải có tự tin tuyệt đối, thì làm sao Kỳ Túy có khả năng muốn lên sân.
Vu Dương đột nhiên hối hận rồi.
Không nên để Kỳ Túy vào tài khoản của mình.
Kỳ Túy vào Id của ai cũng được, chỉ cần là không phải của cậu, thì cậu có thể chơi cùng anh rồi.
Vu Dương quá nhớ trận giao phong Solo cùng Kỳ Túy.
Bao gồm cả các trận luyện tập, Vu Dương mới chỉ Solo súng thật đạn thật cùng Kỳ Túy một lần, thì đó chính là trận thi đấu ở Phủ Sơn Châu Á Invitational kia.
Lúc đó Vu Dương mới vào team không lâu, bị team cho là người nối nghiệp của Kỳ Túy mà bồi dưỡng, mỗi ngày huấn luyện nhiều nhất chính là phối hợp trong Squad, luyện tập chỉ huy, chứ không thường xuyên tập luyện mảng Solo để mạnh hơn.
Ở Châu Á Invitational, Kỳ Túy điều khiển súng, lấy ưu thế tuyệt đối nghiền ép tất cả mọi người, xếp hạng thứ nhất. Vu Dương lấy ra toàn lực, chỉ xếp hạng thứ bốn.
Thời gian trôi qua mấy tháng, phong độ của Vu Dương ngày càng cao, hiện giờ Solo trong nước đã hơn hẳn nhiều người, cho nên cậu rất muốn thử với Kỳ Túy xem thế nào.
Kỳ Túy dựa vào ghế chơi game, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đau xót, quay đầu sang nhìn Vu Dương, liếc cái nhìn ra Vu Dương đang nghĩ cái gì.
Kỳ Túy khiêu khích nói: “Hối hận rồi?”
Vu Dương vặn chai nước suối rồi uống nửa bình.
Trạng thái Kỳ Túy tốt như vậy, anh hài lòng hơn so với bất kỳ ai, nhưng tiếc là điều thật sự…Cổ tay anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trước trận thế giới sẽ không tiếp tục đấu tập, dù có lên sân ở trận thế giới thì cũng không thể đánh đủ một trận, nên Vu Dương không có cơ hội.
Lại Hoa trầm mặc hồi lâu, cười khổ: “Qua nhiên đồng nhân bất đồng mệnh, được rồi, tôi đồng ý.”[1]
[1]Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác
Thực lực của Kỳ Túy bày ra rõ rõ ràng ràng, Hạ Tiểu Húc cũng không thể nói được cái gì, hắn bị thuyết phục hoàn toàn: “Tôi đi xin chứng minh bên phía chủ nhà…Vì đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy báo cho cậu vị trí huấn luyện viên được chứ? Dù sao thì chỉ cần ở trong danh sách là có thể lên sân rồi.”
Mọi người cẩn thận tìm mọi cách như vậy cũng là nghĩ cho danh tiếng của Kỳ Túy, Kỳ Túy không phải là kẻ không biết phân biệt tốt xấu, không hề cố chấp, gật đầu: “Ok.”
Bốc Na Na ngồi phịch xuống ghế chơi game, nhìn thành tích đứng thứ 6 của mình mà lẩm bẩm: “Khải…Tôi có chút thẹn với vị trí bắt đầu của tôi.”[2: ở đây là head shot vào đầu nha.]
Lão Khải nhìn hạng thứ 15 ở trận đấu tập Solo của mình, lẩm bẩm theo: “Thêm một thẹn, tôi rất lo lắng, lúc mà tranh tài nhân viên không nhìn nổi thao tác của tôi, sẽ lên khiêng tôi xuống, rồi sau đó mang Kỳ Túy lên…”
“Thương lượng được không?” Lão Khải nhìn Lại Hoa, thật tâm thật ý thỉnh cầu, “Trận Solo nếu để Kỳ Túy thay tôi, thì nói trước với tôi được không? Tôi sẽ tự lăn, không để mọi người khổ cực xách đi, tôi không muốn làm bẩn tay các cậu.”
Tân Ba nhìn hạng 23 của mình, nuốt nước miếng, khẩn trương nói, “Nên lo lắng hẳn là tôi mới đúng...”
“Điểm mạnh của các cậu vốn không phải ở Solo, lo lắng linh tinh gì hả, hơn nữa xếp hạng lần này rõ ràng có tăng lên, mà khoảng thời gian này đều rất nỗ lực, nhìn thành tích là biết, còn có…” Lại Hoa cau mày, “Áp lực lớn thì phải cẩn thận nỗ lực! Đợt đào tạo tuyển thủ lần này giữ lại được hai người, ai cũng có tiềm lực, chớ nói chi bây giờ còn có thêm nhân viên dự bị lợi hại như vậy!”
Nhân viên dự bị thản nhiên mỉm cười:”Khách khí khách khí.”
Bốc Na Na Lão Khải nghe vậy cười mắng vài câu, Tân Ba cũng mỉm cười, trạng thái của Kỳ Túy tốt như vậy, trong lòng bọn họ đều vui cho
thật lòng.
Kỳ Túy chưa hết thèm đụng vào bàn phím, nếu không phải buổi tối còn phải làm phục hồi chức năng, thì anh còn muốn chơi thêm hai trận.
Có điều, hai giờ chơi hôm nay đã là cực hạn, Kỳ Túy không dám lấy thân thể mình ra đùa giỡn, đang định tắt máy, thì tài khoản steam có nhắc nhở tin nhắn.
Kỳ Túy đã quên mình đăng nhập là ID của Vu Dương, trực tiếp mở ra.
TGC-ZHOU: Học được bắn tỉa?
Kỳ Túy mỉm cười.
“Đến đây.” Kỳ Túy quay đầu lại gọi Vu Dương, “Chu câm tìm em.”
Vu Dương đi tới, liếc mắt nhìn bảng tin nhắn, không nhịn được mỉm cười.
Lại có chút xấu hổ.
“Vẫn chưa học được.” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Cũng để tâm luyện, thế nhưng…”
Kỳ Túy không thèm để ý lắc đầu một cái, “Mỗi người am hiểu một thứ khác nhau, vốn vị trí của em là đột kích, am hiểu giáp mặt đối súng, không phải an ủi em, chứ nếu thật sự lúc xuống đất, anh đấu không lại em.”
Nhưng một khi để Kỳ Túy lấy được súng, để anh bắn trước, thì không phải nói rồi.
Kỳ Túy cười cười: “Anh có thể trả lời lại anh ta không?”
Tất nhiên Vu Dương đồng ý.
Kỳ Túy nhanh chóng đánh chữ ——
HOG-Youth: Chồng dạy.
TGC-ZHOU: …
Vu Dương hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, “Đội trưởng…”
“Không phải em để anh trả lời hay sao?” Kỳ Túy vô tội nhìn Vu Dương, “Anh ta đuổi tới để ăn thức ăn cho chó, không lẽ anh mặc kệ không cho ăn no?”
Vu Dương xoắn xuýt mím mím môi, phản bác không lại.
“Vậy anh… Cứ nói đi.” Vu Dương không nói được từ ‘không’ với Kỳ Túy, nhưng nhỏ giọng bổ sung, “Không được nói tới quá mức nổi lửa được chứ? Đến lúc thi đấu còn phải gặp mặt lại…”
Kỳ Túy mê luyến nhìn Vu Dương, trái tim muốn nhũn ra.
Trên Steam, Chu Phong vẫn còn đang gửi tin nhắn.
TGC-ZHOU: Team cậu chuẩn bị không tồi, thứ hạng toàn thể đều tăng lên.
Bốc Na Na Lão Khải đều đang kiểm tra lại trận đấu, không ai chú ý đến chỗ này, Kỳ Túy nắm tay Vu Dương bóp bóp, một tay đánh chữ ——
HOG-Youth: Không có gì, phát huy bình thường mà thôi.
TGC-ZHOU: …
HOG-Youth: Huấn luyện thật tốt, tranh thủ lần này lại cùng chạy bo cùng bọn tôi, cố lên.
Chu Phong không đáp lại.
Kỳ Túy hoàn toàn không cảm giảm được những gì mình nói có gì không đúng, cười nhạo: “Tố chất tâm lý Chu câm này không được rồi, còn chưa trào phúng cái gì mà đã thế.”
Kỳ Túy đang định thoát, Hoa Lại lại chạy tới.
Knight-Flower: Dương thần, hôm nay bắn tỉa đỉnh quá nha.
Kỳ Túy khẽ híp mắt, nghĩ mãi không ra, “Sao hồi đó anh làm đội trưởng lại không hề có ai để ý tới anh?”
Kỳ Túy nhìn Vu Dương, kinh ngạc, “Hiện tại…Mỗi ngày đều có nhiều dã nam nhân đến tìm em nói chuyện sao?”
Vu Dương đang uống nước, nghe vậy giật mình ho sặc.
“Từ từ thôi.” Kỳ Túy vỗ vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng Vu Dương, khoan dung rộng lượng, “Anh cũng đâu nói gì, anh mà để ý tới cái này?”
Luôn miệng nói không thèm để ý – Kỳ Túy đáp lại nhanh chóng ——
HOG-Youth: Chồng dạy cho đó!
Đế quốc lang khuyển thẳng thắn cương nghị trơ mắt nhìn từ ‘đó’, nhắm mắt lại, muốn tự tử cũng có.
Hoa Lạc cũng chấn kinh không nhỏ.
Knight-Flower: Ha, ha ha ha... Rất tốt rất tốt, có huấn luyện viên riêng là rất tốt.
HOG-Youth: Ừm, anh ấy đối xử với tôi cực kỳ tốt, hiện tại bọn tôi rất hạnh phúc, hi vọng anh cũng có thể tìm được hạnh phúc riêng của mình.
Vu Dương chôn mặt vào lòng bàn tay, không muốn sống nữa.
Hoa Lạc bên kia đã rất lâu không thấy nhắn lại ——
Knight-Flower: Vu Dương, tôi vẫn cho rằng cậu hướng nội và hay xấu hổ.
Kỳ Túy cười nhạo, mới vừa rồi còn có thể nói là đang dò hỏi tình hình quân địch, bây giờ lại thành nói nhảm linh tinh rồi?
HOG-Youth: Xấu hổ chỉ là màu sắc tự vệ tôi mặc.
Cách xa hơn hai mươi km, tại căn cứ Đoàn kỵ sĩ, Hoa Lạc triệt để điên rồi khi không thể nào tiếp thu được chuyện Vu Dương là một con người như vậy.
Căn cứ HOG, lầu 3, Kỳ Túy lo âu lắc đầu một cái, “Tố chất tâm tý thế này của anh Hoa, làm sao Đoàn kỵ sĩ có thể xung kích trận thế giới?”
Vu Dương đỏ cả mặt, cũng không ngăn Kỳ Túy, chỉ có thể xấu hổ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng…đừng nói nữa.”
“Thấy rõ chứ? Đám đội trưởng này đều là thứ gì đâu không.” Kỳ Túy nhíu mày,”Anh trai nhỏ, da mặt mỏng như vậy, làm sao chơi được đám lưu manh này? Còn không bị đám khỉ này bắt nạt đến chết sao?”
Vu Dương thay đổi vẻ mặt, “Em sẽ không để cho ai bắt nạt…”
Kỳ Túy không quá tin tưởng nhìn Vu Dương, Vu Dương cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ để cho anh bắt nạt, còn người khác…không bắt nạt được em.”
Kỳ Túy nhìn hai bên, thấy không có ai chú ý hôn nhanh Vu Dương một cái.
“Yên tâm.” Kỳ Túy chủ yếu là đùa Vu Dương, nên lúc này đã đủ hài lòng, nói, “Anh cũng không nỡ lòng nào bắt nạt em…”
Kỳ Túy nhắn lại cho Chu Phong cùng Hoa Lạc, nói là do anh trả lời họ, tránh cho Vu Dương đến lúc gặp thì lại lúng túng xấu hổ.
“Không tức giận chứ?” Kỳ Túy cười với Vu Dương, “Không thì em chơi điện thoại của anh? Tùy em chơi.”
Vu Dương vội vàng lắc đầu, “Không, em sợ tay em lại nghịch.”
Kỳ Túy nhớ lại những bài chia sẻ ngụy khoa học, bịa đặt trước kia Vu Dương không cẩn thận chia sẻ, cười ra tiếng, đóng máy, đứng dậy, “Anh đi làm phục hồi, em luyện đi.”
Thi đấu sắp tới, thời gian tán tỉnh nhau đều phải tranh thủ, Kỳ Túy không muốn làm lỡ giờ của Vu Dương nữa, đi làm việc của chính mình. Vu Dương ngồi về vị trí của mình, tĩnh tâm toàn ý huấn luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.