Hôn một lúc lâu Kỳ Túy mới thả Vu Dương ra.
Vu Dương thở dồn dập tựa vào vách tường, lồng ngực hơi chập trùng.
Cậu hơi thất thần nhìn Kỳ Túy, vẫn không kịp phản ứng... Kỳ Túy về rồi?
Vẫn phải đang làm phục hồi chức năng mà? Sao lại về?
Vu Dương theo bản năng nhìn tay phải Kỳ Túy, cổ tay Kỳ Túy bị giấu ở trong ống tay áo khoác, bàn tay còn đeo găng tay, cái gì cũng nhìn không ra.
“Tay anh...”
Kỳ Túy ngắt nhẹ gáy sau Vu Dương một lúc, “Uống rượu?”
“Không, không uống nhiều...” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Bia, chưa tới ba lon...”
Kỳ Túy mỉm cười: “Vậy còn không nhiều? Tửu lượng tốt vậy?”
Vu Dương muốn đứng thẳng người, liền thò tay phải vịn vào mặt tường, nhưng bị Kỳ Túy xấu xa ngăn cản, đưa một tay kéo cánh tay Vu Dương qua, Vu Dương mất cân bằng, lại bị áp dựa vào tường.
“Say rồi?”
Thanh âm hai người nói chuyện cũng không lớn, đèn cảm ứng ở cửa lớn căn cứ tự động tắt, làm Vu Dương không thấy rõ mặt Kỳ Túy.
Chỉ có thể dựa theo cảm giác biết Kỳ Túy đang áp tới càng gần.
Trong bóng tối, đầu gối chen giữa hai chân Vu Dương âm thầm dùng lực, lại ép chân Vu Dương tách ra.
Mặt Vu Dương đỏ bừng.
“Nói tiếp.” Kỳ Túy gần như đang thẩm vấn, “Bọn họ còn bịa linh tinh gì về anh? Em lại hiểu lầm anh cái gì?”
“Không có hiểu lầm, cũng chưa nói xấu...”
Vu Dương duy trì cái tư thế này có hơi mỏi cơ, cậu không dám đụng vào tay phải Kỳ Túy, ngón tay thon dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/awm-tuyet-dia-cau-sinh/585349/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.