Năm ngoái… Ba tháng… Bắc Mĩ…
Yết hầu Vu Dương đột nhiên nghẹn lại.
Đó là lúc hai người họ vừa chia tay.
“Em…” Ý cười trên mặt Vu Dương nhạt đi, giọng nói cũng khàn, “Em cho là…”
Kỳ Túy khẽ cười: “Cho là hồi đó anh không nghiêm túc với em, đúng không?”
Vu Dương không lên tiếng, lúc mới chia tay, đúng là Vu Dương có nghĩ như vậy.
Kỳ Túy đi được nửa năm, Vu Dương mới nhận ra chuyện gì xảy ra.
Kỳ Túy rời đi vội vã, lại ngay trong thời điểm Vu Dương phát bệnh nói chia tay, đến khi Vu Dương dùng thời gian rất lâu mới nhớ lại rõ ràng từng chi tiết nhỏ lúc đó, cậu quá chậm chạp, lại không nhận ra Kỳ Túy có ý gì, thì Kỳ Túy đã đi được mấy ngày rồi. Thậm chí lúc đó Vu Dương còn phí hết tâm tư liên hệ Kỳ Túy, các phần mềm để xã giao liên lạc đều bị kéo vào danh sách đen, nên cậu đã gửi tin nhắn cho Kỳ Túy, lúng túng lo lắng hỏi Kỳ Túy: Anh đang làm gì vậy?
Điện thoại Kỳ Túy chỉ cài Gb Mỹ, Vu Dương gửi tin nhắn tới cho anh, như đá chìm biển lớn.
Giai đoạn tập huấn ở Chén Lửa, lúc mà hai người mới vừa quen nhau, không tiện lén lút gặp mặt, Vu Dương không quen ở chung, Kỳ Túy lại kiêng kỵ người khác hắc Vu Dương dựa vào anh để đoạt xếp hạng, nên nếu muốn liên hệ, đều là dựa vào điện thoại.
Hồi đó Kỳ Túy từng đùa với Vu Dương, hỏi Vu Dương có thể gửi cho anh một tấm ảnh, mặc quần áo đừng chỉnh tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/awm-tuyet-dia-cau-sinh/585335/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.