Chương trước
Chương sau
Hai mắt Kỳ Túy sáng lên.
Chuyện Vu Dương muốn nói khẳng định không phải cái này, đột nhiên nhắc tới có lẽ là muốn an ủi anh mà thôi, Kỳ Túy hiểu rõ.
Nhưng Youth đưa tới cửa, mà cứ để em ấy đi, thì không hay lắm.
Không thể đả kích tiểu đội trưởng dũng cảm tích cực trị liệu nha.
Kỳ Túy để điện thoại xuống, cười toe toét, khẽ nói: “Hôm nay luyện cái gì đây?”
Vu Dương hơi ngượng ngùng ngồi xuống, mạnh miệng: “Anh… Anh nói đi…”
Kỳ Túy nở nụ cười: “Đừng căng thẳng đến mức đó, có phải tra phạt đâu?”
“Có đói bụng không?” Kỳ Túy đứng lên, hỏi dịu dàng, “Sắp 12 giờ rồi, gọi đồ ăn nhanh?”
Vu Dương gật đầu: “Đói bụng, gọi…”
Kỳ Túy lấy một cái hộp nhỏ màu trắng ở trong ngăn kéo, mở ra rồi đổ một viên đường vào lòng bàn tay, đưa tới.
“Sau này đừng tập luyện lâu quá, nếu bọn Bốc Na Na gọi đồ ăn ngoài thì em cứ gọi theo, nhìn màu môi em có hơi nhạt, hạ đường huyết.”
Vu Dương chấp nhận lời dạy, thả lỏng dần dần.
“Ăn đường trước.”
Kỳ Túy đứng trước Vu Dương, đưa đường cho Vu Dương, Vu Dương giơ tay muốn bắt lấy, Kỳ Túy lại né tránh.
Trong mắt Kỳ Túy mang ý cười, tay phải mở ra, lại đặt ở bên mép Vu Dương.
Lòng bàn tay phải của thần, đặt một viên đường hoa quả tròn tròn trong suốt.
Vu Dương hiểu ra, đỏ mặt.
Khóe miệng Kỳ Túy bất giác cong lên, anh mỉm cười khẽ nói: “Có ăn không?”
Vu Dương: “… Ăn.”
“Ngoan.”
Vu Dương nắm chặt tóc, đôi chút giãy dụa, vô cùng vô cùng muốn hỏi Kỳ Túy, cậu có thể ra ngoài làm điếu thuốc điều chỉnh tâm trạng trước được không.
Kỳ Túy không giục cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng giơ bàn tay, mỉm cười nhìn Vu Dương.
Vu Dương hít sâu, hơi cúi đầu.
Kỳ Túy cúi đầu nhìn Vu Dương, cảm giác lòng bàn tay thoáng nong nóng.
Vu Dương ít uống nước, lại hút thuốc, nên môi có hơi khô.
Nhưng không bị thô ráp, lúc ngậm kẹo từ lòng bàn tay Kỳ Túy, làn môi khô còn cọ qua da lòng bàn tay anh, làm ánh mắt anh thay đổi trong nháy mắt.
Kỳ Túy ho nhẹ, tai cũng đỏ lên.
Vu Dương nhanh chóng lùi về ghế salon, hai gò má đỏ chót lên, nghiêng đầu đi, căng thẳng nhai nát viên đường.
Kỳ Túy cẩn thận lưu ý sắc mặt Vu Dương, nhận thấy Vu Dương có thể tiếp thu được.
Kỳ Túy hỏi: “Ngọt không?”
Vu Dương hơi hồi hộp nuốt xuống vụn đường bị cậu nhai nát, cứng ngắc người nói: “Ngọt.”
Mà thật ra vì quá khẩn trương, Vu Dương ăn vào lại không cảm nhận được là vị gì.
Kỳ Túy nắm nắm tay phải, cảm giác lòng bàn tay vẫn còn ngứa.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Vu Dương khẽ nói: “Còn… Còn nữa không?”
Kỳ Túy: “Còn.”
Kỳ Túy xoay người, cầm cả hộp đường chìa tới, đưa cho Vu Dương.
Vu Dương: “…”
Vu Dương muốn nói lại thôi, nắm lấy hộp đường, ngộp đến đỏ cả trán lên.
Kỳ Túy không nhịn được cười ra tiếng.
Kỳ Túy nói: “Thôi cứ dần dần đi.”
Vu Dương nói càng lúc càng nhỏ: “Em, em vẫn tiếp tục được.”
Kỳ Túy thở dài: “Là anh không thể thôi.”
Vu Dương ngẩn ra, vội vàng tránh tầm mắt, tay chân lúng túng không biết phải để đâu.
Kỳ Túy cụp mắt nhìn Vu Dương, cười khẽ, “Đừng chọc anh, em không biết anh đang suy nghĩ cái gì, mà anh cũng không muốn làm em phát bệnh, hôm nay tới đây đi.”
Vu Dương hít sâu một hơi, đầu sắt[2] bất ngờ: “Anh… Đang nghĩ gì?”
[2]Lưu hành mạng TQ, có 2 nghĩa là chỉ người cố chấp, kiên cường. Trong game online chỉ người kiên cường, không sợ chết, nhưng nếu không biết biến báo với đồng đội thì khó mà phối hợp.
Kỳ Túy bật cười.
Kỳ Túy dựa vào bàn sách, lẳng lặng nhìn Vu Dương.
“Muốn kéo đai lưng của em xuống, trói cánh tay em lên, kéo dài khóa quần em xuống, cởi áo khoác đồng phục ra, vén áo sơ mi trong người lên, để chính em ngậm lấy.” Kỳ Túy nói rất nhanh, “Chuyện tiếp sau đó anh muốn làm thì thuận tiện hơn nhiều, Vu đội, em chắc chắn muốn nghe nữa sao?”
Vu Dương đỏ cả mặt, chật vật té khỏi phòng Kỳ Túy.
Kỳ Túy thì lại mang vẻ mặt không hề cảm xúc đi tắm nước lạnh.
Chừng mấy ngày sau, cũng không thấy Vu Dương tự chủ động đi tìm Kỳ Túy.
Sau khi kết thúc ngày nghỉ, Hạ Tiểu Húc trở lại căn cứ, với cảm giác nhạy cảm phát hiện biến hóa tế nhị giữa hai người.
“Nói đi.” Hạ Tiểu Húc chặn Kỳ Túy lại trong phòng nghỉ, quang minh lẫm liệt, “Cậu đã làm gì Youth?!”
Kỳ Túy vờ như không thấy chạy chầm chậm trên máy chạy bộ, một chữ cũng không thèm nói.
Câu hỏi tương tự, là hai ngày trước Lại Hoa hỏi anh, hôm qua Bốc Na Na hỏi anh, Lão Khải cùng Hạ Tiểu Húc thì hôm nay cũng tới hỏi anh, Tân Ba… Hẳn là tạm thời chưa có lá gan lớn như vậy.
Hạ Tiểu Húc hóng chuyện muốn chết, “Nói tí đi! Tôi còn mang quà về cho các cậu nè! Đều là bạn bè tri kỷ, mà sao cậu lại thế hả?”
Kỳ Túy lạnh nhạt nói: “Cảm ơn quả xoài tri kỷ nhà cậu, hơn 300 loại hoa quả, tôi chỉ dị ứng có mình nó, cậu nhớ rõ ràng tới vậy thật khó quá mà.”
Hạ Tiểu Húc lúng túng: “Thật… Thật sao? Tôi vẫn cho rằng cậu dị ứng với dứa.”
“Đó là Bốc Na Na.” Nói tới cái này Kỳ Túy lại nhíu mày, “Em ấy có dị ứng thứ gì không? Chú ý một chút.”
“Không có, Youth cái gì cũng ăn được, còn ăn nhanh nhất đội 1.” Hạ Tiểu Húc nhìn trên dưới Kỳ Túy, “Cậu ấy chỉ dị ứng với cậu thôi nhỉ?”
Kỳ Túy lạnh nhạt tiếp tục đi thong thả.
“Nói tí đi mà!” Hạ Tiểu Húc gấp tới đào tâm nạo can, “Hai người tiến triển tới bước nào rồi?! Sao mà bầu không khí ám muội thế hả? Ai u… Nói ra tí đi mà!”
Kỳ Túy trong hai ngày liền đến tay Vu Dương còn không chạm được một lần, lại còn bị toàn bộ đội 1 hoài nghi, trái tim có hơi rầu rĩ, cầm lấy cốc giữ nhiệt đi rồi.
Hạ Tiểu Húc nghiến răng nghiến lợi: “Chiếm hời còn ra vẻ, người nào…”
Kỳ Túy cười lạnh.
Hai ngày nay vừa tới gần Vu Dương thì cậu liền đỏ mặt, định tới gần thêm lần nữa thì lại muốn đi đường vòng trốn anh, Kỳ Túy không biết mình đến cùng là anh được lợi lộc gì.
Tối hôm đó sau khi kết thúc huấn luyện, Kỳ Túy ôm cây đợi thỏ, chặn ở trong hành lang lầu ba, bà tám như Hạ Tiểu Húc, nằm nhoài trên cửa phòng mình, híp mắt mèo nhìn lén.
Hạ Tiểu Húc nhìn Kỳ Túy không khác gì tên lưu manh, đối mặt Vu Dương, che trước biển số cửa phòng Youth, Vu Dương đi sang trái anh cũng đi sang trái, Vu Dương đi sang phải anh cũng đi sang phải.
Hạ Tiểu Húc trơ mắt nhìn lão súc sinh nửa ép bược nửa lôi kéo tay Vu Dương, kéo người tiến vào phòng của mình.
“Ơ kìa…” Hạ Tiểu Húc chớp mắt, “Lão súc sinh…”
Cách ngày, Vu Dương không trốn Kỳ Túy nữa.
Cũng là từ ngày đó, mỗi buổi tối hàng ngày sau khi Vu Dương kết thúc huấn luyện, đều phải tới ký túc xá Kỳ Túy ở một chuyến.
Hạ Tiểu Húc không đành lòng nhìn vương bài của mình bị bắt nạt, không thể nhịn được nữa, lại đi chất vấn Kỳ Túy.
“Chính em ấy tình nguyện.” Kỳ Túy bình thản ung dung, “Tiện thể nói luôn, đừng YY hai ta, cảm ơn rất nhiều, tôi không phải súc sinh, không làm cái gì không nên làm.”
Hạ Tiểu Húc căm ghét nhìn Kỳ Túy: “Còn mặt mà nói? Con người ta mỗi ngày sau huấn luyện đã mệt muốn chết rồi, mà còn phải tới phòng cậu!”
Kỳ Túy mặc kệ hắn: “Lạc thú tình nhân, cậu thì biết cái gì…”
“Nói thật đi, đừng làm lỡ thời gian của cậu ấy quá, không nhìn thấy cậu ấy ăn cả ngày ăn nhiều như vậy mà mãi không mập nổi à?” Hạ Tiểu Húc tức đầy một bụng, “Giờ trên blog đang chia làm hai phe, các Kỳ thái thái suốt ngày bảo tôi tìm chút việc cho cậu, giục cậu mau Trực tiếp. Các fan tỷ tỷ Youth thì suốt ngày mắng tôi, nói tôi nô dịch nhân viên, không cho cậu ấy ăn cơm no, xem tôi có oan hay không!”
Kỳ Túy cười nhạo.
Hạ Tiểu Húc đập bàn: “Nói thật đi, tôi tìm ít chuyện cho cậu làm, người ta ngàn cầu vạn cầu nhờ tôi giúp một chuyện, tôi đã đồng ý rồi, nói cho cậu…”
Sau khi đuổi Hạ Tiểu Húc đi, Kỳ Túy lảng tới phòng huấn luyện.
Vừa đúng một giờ trưa, những người khác còn chưa dậy không thì cũng đang ăn điểm tâm, chỉ có Vu Dương là đang Trực tiếp luyện tập.
Kỳ Túy vừa mới tới gần, chỉ để một góc áo lọt ống kính, trong Trực tiếp Vu Dương liền nổ tung.
Vu Dương ngẩng đầu, mặt hơi đỏ lên, đè thấp thanh: “Em… Đang Trực tiếp.”
“Biết, anh cũng đâu nói gì.” Kỳ Túy tránh ra thêm chút nữa, không để lọt vào tầm ngắm của camera, anh nhìn tờ đăng ký trên bàn Vu Dương, “Đây là cái gì?”
“Luyện binh.” Vu Dương thấp giọng nói, “Thi đấu DW, giải tuyến ngoài Thượng Hải, em đăng ký cho mọi người… Mặc dù là giải nhỏ, nhưng bốn người bọn em còn chưa từng cùng nhau cọ sát qua, nên em muốn thử xem thế nào.”
Kỳ Túy: “…”
Vu Dương ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Thật ra Vu Dương cũng không hoàn toàn hiểu rõ mấy quy định khóa trái của HOG, ngượng ngùng: “Có phải em… Không thể làm chủ?”
“Em là đội trưởng, ở team chúng ta có quyền lên tiếng tuyệt đối, các đời đều vậy, cái này là không thành vấn đề, chủ yếu là…” Kỳ Túy nhìn Vu Dương đã đệ trình đăng ký, ánh mắt phức tạp, “Làm sao đây? Hạ Tiểu Húc mới vừa nhận việc cho anh.”
Vu Dương: “…”
Vu Dương suy đoán vài điều không tốt trong lòng, nhưng cậu vẫn còn sót lại một chút hy vọng, nói lắp: “Là, là gì…”
“Bình luận trận đấu.” Kỳ Túy cười, “DW.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.