Khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Vu Dương mới nhận ra, là mình vừa nãy suýt nữa giết chết Hứa Đại Vĩ.
“Không có chuyện gì, lão rất tốt, không bị gì hết.” Kỳ Túy nhỏ giọng nói sát bên tai Vu Dương, “Không nhớ rõ thì không nói ra, hiểu không?”
Vu Dương sững sờ gật đầu.
Kỳ Túy cùng Hạ Tiểu Húc bên cạnh Vu Dương.
Kỳ Túy ở ngay hiện trường, Hạ Tiểu Húc lại nói dối tự nhận mình biết nội tình, miễn cưỡng chen vào.
“Chuyện này sẽ áp xuống, tin tôi.” Hạ Tiểu Húc thu hồi giọng điệu tức giận của các bà mẹ, nhỏ giọng nghiêm mặt nói, “Chúng ta chiếm lý hơn, sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện gì thì các cậu cứ đẩy hết lên người tôi, để tôi ra mặt nói chuyện với họ, nên hai cậu không cần nhúng tay vào, đời này ông đây chỉ dựa vào hai cậu để phát tài, còn không để ông đây làm chút chuyện, đừng bôi đen bản thân, đặc biệt là cậu đó, Youth, danh dự của cậu rất đáng giá, nghe rõ chưa?”
Vu Dương hít sâu một hơi, không lên tiếng.
Ngoại trừ vừa nãy thất thủ bóp cổ Hứa Đại Vĩ ra, thì Vu Dương không làm ra bất kỳ chuyện gì sẽ liên lụy đến bản thân.
Trời mới biết những ngày qua làm sao mà cậu nhẫn nhịn được.
Bao nhiêu lần, Vu Dương rất muốn gọi Hứa Đại Vĩ ra, khởi động xe đâm chết lão, hoặc đánh chết lão, dùng tay bóp chết lão…
Vu Dương hiện giờ vẫn còn hoảng hốt, ảo giác không ngừng lướt qua trước mắt, giống như cậu đã giết chết Hứa Đại Vĩ.
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/awm-tuyet-dia-cau-sinh/585322/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.