Từ ngày này trở đi, Vu Dương như là biến thành người khác, đột nhiên không mâu thuẫn với vị trí chỉ huy nữa.
Lại Hoa lão hoài thậm úy[1], tự sướng biểu dương chính mình: “Sai ngoài sáng đúng vô dụng, cứ phải làm công tác tư tưởng cho các đội viên, lấy điểm đó tác động lên tư tưởng của cậu ấy, thì chuyện gì cũng dễ nói.”
[1]Lão hoài, chỉ lòng dạ người già. Thậm úy, chỉ vui mừng, thoải mái
Lão hoài thậm úy, chỉ người già nào đó, hay nhiều người già lòng được an ủi, thỏa mãn.
Bên việt chưa tìm được câu thích hợp, nên tạm để hán việt.
Kỳ Túy cười nhạo: “Vô nghĩa… Cậu lén cho em ấy uống thuốc gì?”
“Nếu có thuốc đã sớm cho cậu ăn.” Trong hành lang, Lại Hoa cách tấm tường kính nhìn Vu Dương, nói, “Mấy bữa nay cậu ấy rất nghiêm túc, đương nhiên, không có lúc nào mà cậu ấy không nghiêm túc, rất tốt… Đúng rồi, thầy trị liệu vật lý đến rồi, cậu đi đi.”
Kỳ Túy không hào hứng lắm, miễn cưỡng nói: “Trị ngọn không trị gốc…”
“Chữa gốc thế nào được?” Lại Hoa nhỏ giọng, “Đỡ được tí nào hay tí đó, ít ra sẽ không đau, đi.”
Kỳ Túy lắc đầu: “Không.”
“Cậu…” Lại Hoa bất đắc dĩ, hòa hoãn giọng điệu, “Yên tâm, bọn họ sẽ không biết, buổi chiều Bốc Na Na cùng Lão Khải muốn luyện Dou, lát nữa Youth muốn ra ngoài, cậu ấy xin Hạ Tiểu Húc nghỉ nửa ngày, tôi nghe thấy.”
“Em ấy xin nghỉ làm cái gì?” Kỳ Túy nhìn về phía Lại Hoa.”Em…tại sao em ấy lại xin chỗ Hạ Tiểu Húc, mà không tìm tôi?”
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/awm-tuyet-dia-cau-sinh/585299/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.