Thời điểm Vu Dương quay về phòng chờ, trận thứ ba đã bắt đầu rồi. Hạ Tiểu Húc ngửi thấy mùi khói thuốc ám đầy người Vu Dương, cau mày: “Ít hút thuốc, hại đến mắt.” Vu Dương không nói gì, chỉ ừ một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình tiếp tục xem trực tiếp. Trên sàn thi đấu, Du Thiển Hề chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh, hoảng hốt xuất thần, sau khi Kỳ Túy hô nhảy, trì hoãn hai giây mới nhảy xuống khỏi máy bay. Lần này Bốc Na Na đã chịu hết nổi, bất mãn nói: “Thiển Hề hôm nay cậu làm sao vậy?” “Căng thẳng…” Du Thiển Hề nói hơi khô khốc, “Tôi sẽ ổn ngay.” Bọn họ nhảy ở trạm năng lượng nguyên tử, sau khi rơi xuống mất khoảng 3 phút, Du Thiển Hề chạy vào mấy kho hàng tìm nhặt trang bị. “Thiển Hề?” Lão Khải chạy đến kho hàng, nghi hoặc không ngớt, “Cậu sao vậy? Không khỏe à?” “Không cần để ý đến cậu ta.” Kỳ Túy nói, “Tìm đồ đi.” Bốc Na Na nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Túy, khoảng cách giữa các tuyển thủ với nhau, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Du Thiển Hề buông chuột ra, xoa tay một lúc, lúng túng: “Xin… Xin lỗi.” Kỳ Túy không lên tiếng, Du Thiển Hề nhắm mắt, hít sâu mấy lần, tận lực tìm lại cảm giác, nhưng… Cảm giác đã hoàn toàn khác. Hai trận kinh hồn bạt vía vừa diễn ra, Du Thiển Hề cảm thấy đã gần đủ rồi, hiện giờ hắn cần phải cố gắng phát huy, bắn được vài mạng người, để các fan hắn cảm thấy hắn mới là người có thể ngăn được cơn sóng dữ trợ giúp team kéo điểm trở về, như vậy cũng có thể ném oan ức mấy trận trước cho Kỳ Túy. Quan trọng nhất là, hắn muốn để cho những ban quản lí team khác nhìn thấy, hắn mới là người gánh team, là người có thể quyết định sinh tử trong cuộc chiến, mở màn vừa rồi Kỳ Túy gặp sai lầm liên tiếp, bởi vì có hắn, mới không để cho xếp hạng bị tụt… Nhưng tình hình bây giờ hắn đã không khống chế được. Một canh giờ trước, Du Thiển Hề phí hết tâm tư ném chảo [1]cho Kỳ Túy làm hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực, hiện giờ tâm trạng hắn hoảng loạn, hoàn toàn mất đi trình độ bình thường, cho dù đã nghĩ phải đánh cho thật tốt, nhưng trạng thái vẫn không thể đề cao lên luôn được, tay và đầu đã không nghe theo hắn sai khiến.[1] Thuật ngữ game, đại loại kiểu vất hết trách nhiệm cho người khác, cũng kiểu chơi xấu, chơi bẩn đồng đội, mà trong pubg thì chảo cũng bá lắm. Trận thứ 3, sức mạnh của HOG là ba kéo một, thành tích cuối trận xếp thứ 5, giết được 7 người, tổng trận 300 điểm. Vu Dương nhìn lướt qua bảng tổng xếp hạng, HOG thứ 15. Kém quá là nhiều. “Được rồi, lần này có nửa giờ để nghỉ ngơi, cậu hãy nói chuyện với họ, cũng đừng có mắng người nha.” Hạ Tiểu Húc vỗ vỗ vai Lại Hoa, “Ai cũng bị áp lực quá lớn, chứ không phải không có năng lực, chỉ không may phát huy thất thường, nói nhỏ nhẹ thôi.” Mặt Lại Hoa tối sầm, không nói một lời. Hạ Tiểu Húc cười gượng một tiếng: “Ba trận này kém thì có sao? Về sau vẫn có thể đuổi theo, chủ yếu là trận đầu Kỳ Túy chọn điểm nhảy không thoả đáng, thành tích… Quá thấp, mọi người bị trận đầu ảnh hưởng, hạn chế phát huy, nói tóm lại, mấy trận sau đều tốt hơn mà đúng không?” “Không liên quan gì tới đội trưởng hết.” “Cậu nói cái gì?” Lại Hoa quay đầu nhìn về phía Vu Dương, mơ hồ muốn nổi giận. Hạ Tiểu Húc vội vàng chặn họng Vu Dương lại, nói: “Youth đến mở giúp tôi thùng nước ra, để tí nữa họ uống…” “Em nói là, mấy trận này không phải do đội trưởng.” Vu Dương cất điện thoại vào trong túi tiền áo bóng chày, “Trong team có người troll[2], anh ấy có thể lấy được hạng 5 cũng không dễ dàng.”[2] cái từ 孤儿 cô nhi này vẫn chưa hiểu lắm, mình để thành chơi xấu, chơi bẩn, troll (– Troll: là phá đồng đội, giúp địch, cố tình lên đồ sai…theo game LMHT)nên ai biết thì giải thích dùm nha. Lại Hoa lúc này rất muốn mắng chửi, Hạ Tiểu Húc buồn bực không ngớt: “Hôm nay là ngày gì thế này hả trời? Buộc tôi phải nhảy sông? Vu Dương nè, có phải là tôi đã quên nói với cậu nhục mạ đồng đội là hống hách chưa hả? Cũng may không bị người ngoài nghe được, nếu như truyền ra ngoài, tối hôm nay cậu phải về đội 2 luôn cậu biết không?” “Xin lỗi, em tố chất thấp.” Vu Dương kiềm nén đã lâu, không có động thủ đã xem như là tốt lắm rồi, cậu trầm mặc giây lát, lạnh nhạt nói, “Ba trận, tổng cộng họ giết được 15 người, Kỳ… Drunk giết được 11, Banana giết 3, Kay giết 1, Du Thiển Hề giết 0.” “Vậy thì chứng tỏ cái gì?” Lại Hoa lạnh mặt, “Kỳ Túy là vị trí bắn tỉa, giết được nhiều hơn người khác là chuyện đương nhiên.” “Không tính, ở trận thứ 3, lúc họ nhảy dù, mà khẩu MK14 Du Thiển Hề kiếm được, cậu ta đã cầm.” Vu Dương lạnh lùng nói, “Xứng với thiêu hỏa côn.” [3][3]Mk14 là khẩu sniper rifle mới nhất trong PUBG, nhưng nó đúng là một “con quái vật”! Nó có chức năng bắn bán tự động, giống như “anh em họ” SKS, nhưng mạnh hơn và có thể bắn rất chính xác với tay cầm (grip),báng súng (cheek pad) và chụp bù giật đầu nòng (compensator). Nơi tìm ra: Khẩu Mk14 hiện chỉ có sẵn trong các thùng hàng cứu trợ, nhưng đạn 7.62 có thể tìm thấy hầu hết trên bản đồ. Vu Dương đã thật sự kích thích Lại Hoa, làm hắn tức giận lớn tiếng quát mắng: “Cũng không phải là người nhảy dù tốt nhất, cậu ta cầm MK14 thì đã sao? Ý của cậu, cầm súng tốt giống như thiêu hỏa côn nhưng không giết được người? Ai dạy cậu ngông cuồng thế hả?” [4][4] Thiêu hỏa côn hay còn gọi là Phệ hồn bổng của Trương Tiểu Phàm trong Tru Tiên, mà chẳng hiểu sao lại ví nó thế nhỉ? Vu Dương ngước mắt: “Cầm MK14 cũng chả sao, nhưng cậu ta chỉ lắp báng súng, không lắp giảm giật, sai lầm này còn không phải là troll à?” Phiên bản trước, MK14 được gắn giảm giật cùng băng đạn mở rộng, nếu ở bo cuối mở chế độ tự động đánh cận chiến với kẻ địch, không nói sẽ vô địch, nhưng tuyệt đối sẽ chiếm ưu thế lớn. Nhưng Du Thiển Hề lại dùng khẩu súng này thành thiêu hỏa côn. Lại Hoa giận dữ cười: “Làm sao cậu biết cậu ta có nòng giảm giật?! Có khi cậu ta không có…” “Cậu ta có.” Vu Dương ngắt lời Lại Hoa, bình tĩnh nói, “Lúc người phát hình chuyển góc đến đội trưởng, Du Thiển Hề lộ đầu một lần, trong một giây đó, khẩu SKS của cậu ta có gắn nòng giảm giật, em nhìn thấy.” Lại Hoa choáng váng, một giây mà Vu Dương nói đó, hắn... Hoàn toàn không có ấn tượng. Hạ Tiểu Húc thì lại hoàn toàn sững sờ, hắn mờ mịt nhìn hai người: “Các người đang nói cái gì vậy? Nòng gì cơ?” “Không tin thì tí nữa hỏi bọn họ đi.” Vu Dương không muốn nói thêm, mím môi thành một đường ngang, “Chính cậu ta rõ nhất.” Đang khi nói chuyện, nhóm Kỳ Túy đã tiến vào phòng chờ. Mặt Bốc Na Na cùng Lão Khải dài như quả cà tím, sắc mặt Du Thiển Hề tái nhợt, nhìn người nào người đó rất khó coi. “Tôi muốn ở một mình một lúc, các cậu ra ngoài trước đi.” So với mấy người khác, sắc mặt Kỳ Túy tốt hơn một tí, anh vặn ra bình nước uống hai ngụm, bình tĩnh nói, “Du Thiển Hề ở lại.” Mặt Du Thiển Hề trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Mọi người sửng sốt hai giây, sau đó dồn dập đi ra ngoài, Lại Hoa cau mày, chần chừ một lúc, nhưng vẫn bị Hạ Tiểu Húc kéo ra ngoài. Vu Dương đi sau cùng, đóng cửa lại giúp Kỳ Túy, tiện tay cởi áo khoác phủ lên camera giám sát trong phòng lại. Bốc Na Na quay đầu lại nhìn Vu Dương, nghi hoặc: “Cậu che camera làm cái gì?” Vu Dương lắc đầu không nói gì, thầm nghĩ ẩu đả đánh nhau không phải cũng là hống hách à?(cái từ hống hách này là mình hỏi trên tangthuvien, chứ từ của nó là: 高压线, ai biết thì giúp mình sửa nha) Vu Dương đã đánh giá thấp Kỳ Túy, để kẻ troll team làm chết đồng đội 3 trận, tâm tình Kỳ Túy vẫn khá tốt, không những không ra tay mà còn cho Du Thiển Hề một chai nước. Du Thiển Hề căng thẳng nuốt vài ngụm nước, cổ họng phát khô: “Đội trưởng…” “Vu Dương đáp ứng đưa tiền cho cậu, đã chuyển chưa?” Chân Du Thiển Hề mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. “Xem ra là chưa đưa.” Kỳ Túy cười khẽ, “Phí hợp đồng một năm, Vu Dương còn chưa tích đủ.” Giọng Du Thiển Hề hơi run: “Anh nói… Cái gì? Tôi không hiểu…” “Không có gì, không nhận cũng được, tôi chỉ tiện hỏi.” Kỳ Túy ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn, “Ông chủ mới tìm tới hả?” Du Thiển Hề triệt để tan vỡ, suy yếu vịn xuống ghế ngồi. Kỳ Túy cười nhạo, rác rưởi. Lồng ngực Du Thiển Hề như nổi trống, sau một lát mới bình phục lại tâm tình, trong lòng hắn xẹt qua vô số ý nghĩ, lại bị chính mình chối bỏ từng cái, người trong mắt Kỳ Túy cùng Lại Hoa đều là cát trong sa mạc, nhưng cũng đã bị phát hiện rồi, vậy thì nói gì cũng đều vô dụng, dù là Bốc Na Na, dám liên hệ câu lạc bộ khác, dám đánh trận giả, thì Kỳ Túy cũng sẽ không chút do dự đá hắn ra khỏi đội ngũ, chớ nói chi là hắn. Du Thiển Hề lau mặt một cái, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý, giương mắt chất vấn: “Các người biết hết? Ha… Các người biết hết rồi! Nhưng không hỏi tôi, giả vờ không có chuyện gì, để tôi tiếp tục thi đấu bán mạng cho các người?” “Há, bị cắn ngược lại một cái.” Kỳ Túy cười tự giễu, anh nhìn Du Thiển Hề, ánh mắt phức tạp, nhớ tới nửa năm trước, Du Thiển Hề mới vừa vào team thì kiêu căng khó thuần, phải cho mọi người biết có Du Thiển Hề ở HOG. Mới nửa năm… Nửa năm, Du Thiển Hề lấy được phí hợp đồng gấp mười lần, lấy được hậu đãi từ hợp đồng, nhận mấy đại diện linh tinh, mua xe thể thao, mua đồng hồ đắt tiền, rồi còn… bắt đầu ước ao có nhà lớn như Bốc Na Na ở Hoài Hải, ước ao một kho xe thể thao của Kỳ Túy, ước ao số tiền thu nhập cùng tiền tiết kiệm mà những ngôi sao tuyển thủ thành danh đã lâu thu vào… Kỳ Túy có tự giác của người lớn tuổi, không thể xét nét chuyện trước kia, phất phất tay: “Quên đi, không có gì để mà nói.” “Các người đùa giỡn tôi?” Du Thiển Hề nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kỳ Túy mà lòng nhóm lên ngọn lửa không tên, vò mẻ chẳng sợ nứt, “Được, rất tốt, các người luôn luôn như vậy, các người mới là một team, các người biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại gạt tôi, cái gì cũng không nói với tôi! Hiện giờ còn muốn gạt tôi? Biết tôi có giao dịch với Vu Dương, biết tôi liên hệ với những team khác, cũng không nói! Ha ha…” Tim Du Thiển Hề đập liên hồi, nói đầy nham hiểm: “Đùa tôi rất vui phải không? Để tôi thi đấu không công cho các người, sau đó chờ tôi lấy được vé tham dự thì đá tôi, để Vu Dương thay vào?!” “Anh sớm nhìn tôi không vừa mắt chứ gì? Cho nên mới gọi Vu Dương vào đội, rồi tìm một thời điểm thích hợp đá tôi đi chứ gì?” Lồng ngực Du Thiển Hề phập phồng, giận dữ, “Để tôi lót đường cho nó? Đừng nằm mơ!” Kỳ Túy mím mím môi, cười bất đắc dĩ: “Cậu cảm thấy team không có cậu thì sẽ không đi tiếp nổi?” “Tôi không được đi nữa thì cũng là một tuyển thủ, anh không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận.” Du Thiển Hề nhìn trên dưới Kỳ Túy, cười lạnh, “Các người ngoại trừ già đời hơn một tí, thì có chỗ nào mạnh hơn tôi? Bốc Na Na… Ờ, cũng chỉ là mãng phu, Lão Khải, cũng chỉ là một con chó Nhật anh nuôi! Còn anh? Ha ha ha a…” Du Thiển Hề nhìn Kỳ Túy, khẽ nói: “Tay phải của thần, anh còn chơi thêm được mấy năm? Nửa năm? Một năm? Sang năm có khi phải dọn dẹp rồi chuẩn bị rời là được rồi đi?!” Kỳ Túy lẳng lặng nhìn Du Thiển Hề vài giây, đứng phắt dậy, làm Du Thiển Hề sợ mà lùi lại phía sau, Kỳ Túy cũng không để ý đến hắn, ra thẳng khỏi phòng chờ. Vu Dương và những người khác ở chỗ ngoặt hành lang cách đó không xa, Bốc Na Na đã nói chi tiết lại ba trận đầu với mọi người, Lại Hoa nổi giận, Hạ Tiểu Húc tức muốn nổ phổi, nhưng sợ người khác nhìn thấy gây ra bê bối, nên đang tận lực động viên mọi người. Vu Dương thấy Kỳ Túy đi ra thì ngay lập tức đi tới, Vu Dương quét mắt nhìn phòng chờ, xác định không có đánh nhau mới nhìn Kỳ Túy, nhỏ giọng nói: “Em thay cậu ta?” Điểm kém thành cái dạng này, vào lúc này thì ai thay ai gánh tội. Trái tim Kỳ Túy mềm nhũn, lắc đầu: “Không cần, em cứ chuẩn bị tinh thần trước đi.” Lại Hoa không thể nhịn được nữa, quay về phòng chờ chửi ầm lên nửa phút, rồi thở hổn hển nhìn về phía Kỳ Túy, cau mày: “Đừng chống đối, hãy để Vu Dương thay cậu ta…” “Tôi nói rồi.” Kỳ Túy ngắt lời Lại Hoa, bình tĩnh lặp lại, “Không cần.” Mọi người lặng im trong nháy mắt, không một ai dám nói nữa. Nửa giờ nghỉ ngơi chóng hết, ván thi đấu thứ tư bắt đầu. HOG mở màn nhảy ở sân bay. Kỳ Túy rơi xuống đất xong tiện tay lượm một khẩu UMP9, nạp đạn tốt, mở tự động, một băng đạn lạnh thấu tâm Du Thiển Hề. Mấy bình luận viên dại ra, mấy giây sau, trực tiếp trong nháy mắt nổ tung. Vẻ mặt Du Thiển Hề trắng bệch, trong lúc nhất thời một câu nói cũng không nói ra được. “Tôi sẽ kiêm vị trí quan sát, người khác như cũ.” Giọng điệu Kỳ Túy nói giống như thường ngày, “Lão Khải nhìn trạm quan sát, có người đến lập tức báo.” Lão Khải sửng sốt phải tới ba giây sau mới nói thật nhanh: “Được!” “Na Na bất cứ lúc nào cũng phải báo số dược phẩm, không chứa nổi thì đưa cho Lão Khải, tôi nghi sẽ phải chạy bo.” Kỳ Túy thay đổi súng ống, cúi đầu nhìn thi thể Du Thiển Hề ngã trên đất còn chưa thoát game, làm như vừa chợt nhớ ra, “Ờ, trượt tay.” Du Thiển Hề cắn răng, hắn giương mắt nhìn, camera quan sát ở ngay phía trước, muốn đứng dậy lại cố khắc chế bản thân ngồi tại chỗ. “Vừa vặn, nằm trên đất sẽ xem càng rõ ràng.” Kỳ Túy chụp được mũ 3, mặc giáp 2 lên, “Nhìn mãng phu[4] chó Nhật cùng tay phải của thần sắp giải nghệ, sẽ thi đấu thế nào.” Ván thứ tư, HOG xếp số 1, thuận lợi ăn gà, đội trưởng Drunk giết 12 người, tính cả một tên của team mình.[4] mãng phu ở đây ý chỉ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]