Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Túy tải lịch sử trò chuyện xuống, chỉnh sửa và xóa một vài chỗ vô nghĩa, che ID Hoa Lạc, gửi cho Hạ Tiểu Húc.
Mấy ngày sau, hai giờ sáng, ba người họp ở phòng giải trí.
Hạ Tiểu Húc đã cân nhắc lâu, ngồi xuống nói luôn: “Hủy hợp đồng với cậu ta đi.”
Kỳ Túy cùng Lại Hoa trầm mặc.
Hạ Tiểu Húc nhìn người này nhìn người kia, đợi nửa ngày vẫn không có ai mở miệng, trợn mắt ngoác mồm: “Bữa nay sao vậy hả? Hai cậu không tức giận? Thế này còn không hủy? Hai cậu…muốn lén sau lưng cho tôi uống dịch bà bà tĩnh tâm?[1]
[1]太太静心口服液: mình tra là một lọai thuốc đông y dành cho phụ nữ, tác dụng chung là bồi bổ cơ thể, chả hiểu câu cuối bạn Húc nói cái qq gì nên edit bậy.
Kỳ Túy sợ hãi, ánh mắt phức tạp nhìn trên dưới Hạ Tiểu Húc.
“Tôi vẫn luôn cho rằng mình là người trả giá nhiều nhất cho team.” Kỳ Túy nhìn hầu kết Hạ Tiểu Húc, anh hùng tiếc anh hùng, “Là tôi tự đại…”
Lại Hoa buồn bực cau mày: “Nói vấn đề chính!”
“Không phải đang nói đó sao?” Hạ Tiểu Húc xòe hai tay ra, “Cũng đã lén liên lạc với club khác, chuyện này còn chỗ nào để cứu vẫn nữa? Không phải…Tình trạng hiện giờ thế nào? Hai người đang tính gì?”
Kỳ Túy cùng Lại Hoa tiếp tục trầm mặc.
Hạ Tiểu Húc có một cảm giác bất an khó hình dung, không chắc chắn hỏi: “Có chuyện gì… Mà hai người biết, mà tôi không biết sao?”
“Trong đào tạo trẻ club, ngoại trừ Vu Dương, còn ai tiềm năng không?” Kỳ Túy không trả lời Hạ Tiểu Húc, mà nhìn Lại Hoa, “Cậu ở cùng họ mỗi ngày, có phát hiện ai…”
Lại Hoa lắc đầu một cái.
Kỳ Túy thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi: “Vậy là xong đời…”
Hạ Tiểu Húc càng nghe càng không hiểu: “Không phải cậu cũng nói, Youth rất có năng lực sao, cậu chỉ muốn mỗi cậu ấy? Du Thiển Hề đi rồi thì để Vu Dương vào chứ.”
Hạ Tiểu Húc từng ầm ĩ với Du Thiển Hề một trận, sau đó cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, hắn rất xem trọng Vu Dương, tuổi còn trẻ lại có tài năng, còn chịu khổ được, rất là hiếm thấy, ngoài ra cậu còn là một tay solo giỏi, cho dù hiện giờ chế độ Squad Dou còn chưa xuất sắc, đó cũng là do cậu chưa có một đồng đội lợi hại, chờ sau này ở đội 1 rèn luyện tốt, sẽ chẳng thua kém Du Thiển Hề là bao.
“Không phải các cậu còn một dự bị đó sao?” Hạ Tiểu Húc càng nghĩ càng thấy kỳ quái, “Trước đây cũng không có thì có làm sao đâu? Nói mãi mà tôi vẫn không thể hiểu, chúng ta cần dự bị à? Ai cũng giỏi như vậy, Youth thì không tính, Lão Khải, Na Na…Còn có Kỳ Túy, đùa gì vậy? Ai nghe thấy tên Drunk mà không quỳ? Chỉ cần có Kỳ Túy ở đây, đội trưởng ở đây, chỉ huy ở đây, thay đổi thành viên mà to tát lắm à? Giải đấu nào mà chúng ta không thể…Lão Lại?
Hạ Tiểu Húc nhìn Lại Hoa, hỏi nhẹ nhàng: “Cậu… Sao vậy?”
Con mắt Lại Hoa đỏ chót, môi hơi run run, nghe vậy thì đứng dậy đi tới trước cửa sổ, quay lưng hai người, không nói lời nào.
Kỳ Túy cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng như vậy.”
Hạ Tiểu Húc không hiểu gì: “Đến cùng hai ngươi bị sao vậy?!”
Kỳ Túy im lặng chốc lát, hạ thấp giọng nói: “Đừng kích động, tôi sẽ nói cho cậu…”

Hạ Tiểu Húc ra khỏi phòng giải trí, đi vào wc rửa tay, ở trong đó ngây người phải tới nửa giờ.
“Đừng làm như là tôi sắp chết được không?” Kỳ Túy nhìn con mắt hai người đỏ chót, nhịn không nổi mà cười, “Bầu không khí này tôi không quen nổi…”
Hạ Tiểu Húc giương đôi mắt đỏ hồng trừng Kỳ Túy, định mở miệng nói chuyện, lại cúi đầu vùi mặt vào trong tay.
“Đừng có khóc nữa.” Kỳ Túy cau mày, “Nói vào vấn đề chính.”
Hạ Tiểu Húc lau mặt một cái, hít sâu một hơi mới nói: “Tôi nghe theo các cậu.”
Lại Hoa hắng giọng một cái, nói: “Những việc Du Thiển Hề làm…Đã quá đủ để chúng ta hủy hợp đồng, nhưng tình hình bây giờ không được tốt cho lắm, đội 1 héo tàn, mà giải thi đấu Châu Á cũng sắp tới gần, giải Thế giới mùa hè cũng đang chuẩn bị, chúng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
“Cậu nghĩ tại sao tôi có thể chịu được hắn đến tận bây giờ?” Giờ không tính chuyện giao dịch giữa Du Thiển Hề cùng Vu Dương, riêng chuyện Du Thiển Hề khinh thường tập luyện, cũng đủ để Kỳ Túy khai trừ hắn 100 lần, Kỳ Túy nhớ lại những gì Hoa Lạc nói, cười tự giễu, “Nếu cứ thế này, thì chẳng bao lâu nữa, không chừng sẽ biến thành anh em với team Đoàn kỵ sĩ…”
Kỳ Túy không nhịn được mà cười: “Team tàn lụi trong tay ai, còn phải xem ai là chó quật khởi.” ( mời xem chó rơm quật khởi)
“Cậu!” Hạ Tiểu Húc hận không thể cắn cho Kỳ Túy một cái, “Cậu…còn có thể kiên trì được bao lâu?”
Kỳ Túy lắc đầu một cái: “Khó nói, tôi đang quan sát, sẽ tận lực đánh xong giải Châu Á.” Hạ Tiểu Húc ỉu xìu, không lạc quan cho lắm.
Game PUBG phải có vận may phù trợ, mà trong giải thi đấu vì để bảo đảm công bằng, đề ra nhiều trận thì qua mỗi trận vận may cũng vơi bớt.
Không nói tới giải vòng loại ở Phủ Sơn, thứ sáu tuần này sẽ đánh trận bốn người vòng loại trong nước, phải đánh đủ 10 trận.
Một trận ít nhất nửa giờ, tính cả thời gian trước đó làm nóng người, nghỉ ngơi giữa các trận, thời gian phỏng vấn, thì ít nhất mất bảy tiếng trong một ngày.
Đây mới chỉ là trận 4 người, trong giải thi đấu còn có trận solo, trận 2 người, kéo dài liên tục ba ngày, dựa theo tình hình Kỳ Túy bây giờ, Hạ Tiểu Húc không dám chắc Kỳ Túy có thể chống đỡ đến hết giải không.
Nếu Kỳ Túy không tham gia trận nào, thành tích team hạ thấp, ngay lập tức người chịu xung kích không chỉ riêng Kỳ Túy, mà còn cả team nữa.
Nhà tài trợ sẽ tài trợ team thất bại? (Anh chỉ quan tâm cái này?)
Những nhà làm ăn sẽ coi trọng team nếu không có Kỳ Túy?
Douyu sẽ tiếp tục hợp đồng cung cấp ưu đãi tốt?
Câu lạc bộ sẽ tiếp tục ủng hộ nhánh game PUBG?
Hạ Tiểu Húc cúi đầu, đột nhiên cảm thấy khó thở.
“Năm trước Kỳ Túy không nói cho cậu biết, không tiết lộ cho người khác biết, vì sợ ảnh hưởng đến tiền tài trợ năm nay…” Con mắt Lại Hoa đỏ chót, “Ba tháng trước tôi từng đề nghị cậu ấy, tạm nghỉ nửa năm, nhìn thử có thể chữa được không, mà cậu ta không chịu nghe…”
Kỳ Túy cười xì: “Đừng có ngốc vậy.”
Hạ Tiểu Húc nhớ lại, tình trạng Kỳ Túy mấy tháng nay, kéo áo đội của Lại Hoa bên cạnh, đắp ở trên mặt.
“Giờ thì cậu tin chưa?” Vu Dương không phải để chuẩn bị thay cho Du Thiển Hề.” Kỳ Túy cười châm chọc, “Cậu ta xứng chắc?”
“Giờ chỉ có thể tiếp tục chiêu tuyển thủ, đồng thời lưu ý Du Thiển Hề.” Lại Hoa nhỏ giọng nói, “Cẩn thận bị cậu ta cắn ngược lại một cái, cẩn thận cậu ta trong thông ngoài hợp, nhưng vẫn chưa thể để cậu ta rời đi…”
Lại Hoa đối với điện tử cũng giống như Kỳ Túy, đó là cái gai trong mắt không thể chứa, câu nói thế này muốn mở miệng nói ra thì quá là khó, nên hắn cắn răng nói: “Không phải tôi không muốn cậu ta đi, chủ yếu là…Cậu, cậu phải cho tôi thời gian.”
Kỳ Túy bình tĩnh nói: “Quan trọng nhất là phải có thời gian cho team, mặc kệ đội viên hay là phía trên, thì vẫn phải đối mặt với các loại tình huống như thế…Mọi người cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hạ Tiểu Húc giương mắt nhìn Kỳ Túy, khàn giọng hỏi: “Na Na với Lão Khải…”
Kỳ Túy lắc đầu nhẹ một cái.
Toàn bộ team, đều không có ai biết.
“Tôi sẽ tận lực kiên trì, không chỉ những người này, mà còn…còn Vu Dương.” Kỳ Túy xoa xoa cổ tay phải, thấp giọng nói, “Chúng ta không có vị trí chỉ huy, Lão Khải thì không được rồi, Na Na cũng không được nốt, nếu tôi thật sự…”
Lại Hoa Lại Hoa thấp giọng nói tiếp: “Vị trí đội trưởng, chắc sẽ để Youth đảm nhận.”
Hạ Tiểu Húc hoảng sợ: “Cậu ấy… Cậu ấy cũng không biết? Không phải hai người…”
Kỳ Túy lắc đầu: “Cho nên tôi càng không biết phải nói với em ấy thế nào.”
Lại Hoa xoa bóp ấn đường, thở dài: “Mới vừa 19 tuổi.”
“Tôi không biết cậu định nói với cậu ấy thế nào, có điều theo tôi thấy…Có lẽ cậu ấy sẽ khó chấp nhận.” Hạ Tiểu Húc đứng dậy, mở tủ sách cầm cặp tài liệu ra, mở ra, rút ra một xấp đưa cho Kỳ Túy, “Đây là tư liệu Youth điền trước khi vào team.”
Kỳ Túy tiếp nhận, đây là mấy câu hỏi dành cho tuyển thủ khi đến team báo danh, nội dung cũng không có gì đáng nói, chỉ là để thống kê tình trạng cá nhân của một tuyển thủ.
Hạ Tiểu Húc thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Cậu xem trang cuối cùng đi.”
Trang cuối cùng, chỉ hỏi một câu: “Tại sao bạn tới HOG?
Đáp án của các tuyển thủ đa dạng, nhiều là những từ hùng hồn ca ngợi team, nói muốn tương lai mình sẽ xán lạn, mà chỉ Vu Dương thì đơn giản nhất, cậu chỉ viết năm chữ:
Drunk.
Tôi vì Drunk đến HOG.
Kỳ Túy thả bản câu hỏi xuống, uể oải xoa ấn đường.
Một buổi tối, Hạ Tiểu Húc cùng Lại Hoa cứ ngồi khóc, mà Kỳ Túy thì rất bình tĩnh, anh cảm thấy bình thường, mà giờ thấy cái này, không biết làm sao, trong lòng lại đau.
Hạ Tiểu Húc thấp giọng nói: “Cậu ấy không biết các cậu sẽ bồi dưỡng cậu ấy, mà có lẽ cũng chẳng có dã tâm lớn như vậy, cậu ấy chỉ vì muốn cùng Drunk kề vai chiến đấu, mà các cậu…”
Trái tim Hạ Tiểu Húc suy xụp, phất tay: “Tôi đi nghỉ trước, ngày mai tôi tìm Du Thiển Hề nói chuyện, xem thử còn khả năng không.”
Lại Hoa cả ngày quan sát quá trình tập luyện, vào lúc này cũng đã mệt mỏi, đi theo sau Hạ Tiểu Húc về nghỉ.
Phòng huấn luyện lầu 3, Lão Khải cùng Bốc Na Na đều xuống lầu cầm đồ ăn nhanh ăn, chỉ còn một mình Vu Dương vẫn còn trong đó.
Bên trái Vu Dương bày một hộp cơm rang hải sản vơi một nửa đã nguội, bên phải bày một tờ giấy, mặt giấy là các phác họa Kỳ Túy viết cho cậu, là một ít điểm sai lầm thông thường
Vu Dương vào Sever Custom, nhiều lần tập nhảy xuống đất ở Y thành, đã kéo dài gần được một giờ.
Vu Dương nhảy xuống lại thoát ra ngoài, nhảy xong lại thoát ra ngoài, nỗ lực trau dồi cảm giác, để bản thân hình thành ký ức bắp thịt.
Mỗi người định vị trong đội đều khác nhau, ví dụ như Lão Khải, mỗi lần nhảy xuống hắn sẽ là người mở dù đầu tiên, cũng không phải do hắn thích, mà trong đội cần một người bay ở trên cao, người này sẽ quan sát được ở tầm nhìn lớn, biết rõ chính xác gần phụ cận của đội có bao nhiêu kẻ địch, và phân biệt được ở vị trí nào.
Mà Vu Dương ngược lại với Lão Khải, cậu ở vị trí đột kích, trong trận bốn người, trong đội cần cậu lấy tốc độ nhanh nhất rơi xuống đất, rồi nhặt súng, đối đầu với đội ngũ khác nhảy cùng vị trí.
Nếu rơi xuống đất sai vị trí, đáp dù ở một vị trí sai lệch, đều ảnh hưởng tới việc phát huy của cậu.
Tổng kết kinh nghiệm, Vu Dương cúi đầu bới mấy miếng cơm, nuốt xuống hết.
Kỳ Túy ở cửa nhìn cậu, tâm trạng phức tạp.
Vu Dương tập luyện một ngày tới 16 tiếng, không phải Lại Hoa ngốc thổi phồng.
Chỉ cần phát hiện bản thân chưa đúng, cậu cũng không nản chí mà sửa lại nhiều lần, tối đa cũng chỉ đi wc, hút điếu thuốc, còn thời gian còn lại, ngay cả ăn cơm cũng ở trước máy tính.
Lầu 3 đột nhiên nhảy ra một tên quên ăn quên ngủ, khác biệt với đội 1 quanh năm không quy không củ càng ngày càng chẳng ra gì, Lão Khải Bốc Na Na cắn răng, miễn cưỡng theo ý Vu Dương tập luyện thêm một canh giờ.
Kỳ Túy xoay người, rót lấy một cốc nước ấm.
“Nghỉ ngơi một lúc trước đã.” Kỳ Túy đem cốc nước đặt ở trên bàn Vu Dương, đẩy qua, cười, “Cơm bị nguội mà ăn ngon vậy?”
Vu Dương ngẩng đầu, vội vàng nuốt cơm trong miệng xuống, cậu nhìn cốc nước trước mặt, trên đó còn khắc một chữ D, sửng sốt một hồi: “Đây là…của anh?”
Có vẻ Kỳ Túy giả bộ hồ đồ, hỏi ngược lại: “Đúng, sao hả?”
“Không, không sao hết?”
Vu Dương vội vàng lắc đầu, hơi chần chờ một lát, bưng cốc nước lên uống một hớp, lại uống thêm một hớp.
Lúc bỏ cốc nước xuống, gò má Vu Dương đã hơi đỏ.
Kỳ Túy giả vờ xem điện thoại, nhưng mắt vẫn nhìn Vu Dương, nhìn đủ thì bỏ điện thoại xuống.
Không có Hạ Tiểu Húc, Kỳ Túy cũng không biết, nên mở miệng thế nào với Vu Dương.
Tại dịch 8 năm, Kỳ Túy chỉ học mấy câu trào phúng cùng mấy lời hạ lưu, cũng không biết an ủi người khác thế nào.
Đặc biệt là người như Vu Dương…
Kỳ Túy nghĩ một lát, mở web ra, tra tìm:
“Tặng quà gì cho bạn trai cũ sẽ hài lòng”
Baidu vạn năng cũng có lúc không vạn năng, mấy trang liên quan rất ít, mà mấy trang na ná lại nhiều, Kỳ Túy bấm xem từng cái…
“Tặng bạn trai quà gì mới tốt”
“Tỏ tình tặng gì mới tốt”
“Cầu hôn tặng gì mới tốt”
Kỳ Túy nhìn hồi lâu, cuối cùng tìm được một cái khá đáng tin, trong bài viết nói dùng tiền lương ba tháng của mình để mua nhẫn, là đủ bày tỏ thành ý. ( =)) ai biết tiền lương của Kỳ Túy không?)
Kỳ Túy cũng không đeo đồ trang sức nào trên người, khoản này cũng không hiểu cho lắm, cậu cầm điện thoại lên, gọi điện cho người bạn chuyên làm hàng hiệu, báo số tiền cho hắn, để hắn giúp anh tìm một chiếc nhẫn thích hợp.
Không lâu sau, người bạn run cầm cập trả lời lại: Kỳ ca, cậu muốn mua đồ cổ hả?
Kỳ Túy: …
Người bạn: Kỳ ca, tôi không làm đâu, cậu biết đó, chuyện phạm pháp…
Kỳ Túy nhắm mắt, giảm đi những nguồn khác mà anh thu vào, chỉ tính phí ký kết với câu lạc bộ cho mình, lại báo số mới cho anh bạn kia.
Người bạn: Cậu chỉ giảm một số 0, tôi có thể hỏi thăm cậu một tẹo…
Kỳ Túy:…Cậu coi thường thành ý của tôi.
Kỳ Túy ném điện thoại, nhìn Vu Dương hết sức chăm chú, đột nhiên nói: “Hai ta chơi một ván?”
Vu Dương ngẩng đầu, con mắt toả sáng, gật đầu.
_____________
Thuốc mà Hạ Tiểu Húc nhắc tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.