Kỳ Túy tắt Trực tiếp xong thì xuống phòng hoạt động lầu 2 lục lọi đồ đạc, quả nhiên, hòm y tế của club chỉ có vài loại thuốc cảm mạo thường dùng, không có thuốc trị bỏng.
Cũng may cách club không xa có một tiệm thuốc 24h, Kỳ Túy không muốn kinh động tới người khác, tự lái xe ra ngoài mua một tuýp về.
Buổi chiều mới bị quản lí cảnh cáo, anh không được hù dọa đám con nít, nên Kỳ Túy có hơi chần chừ, không vào thẳng phòng huấn luyện lầu 1.
Trùng hợp là, chờ không bao lâu thì Vu Dương đi ra.
Kỳ Túy hơi nghiêng đầu, nhìn vết thương hơi đỏ ở lòng bàn tay phải của Vu Dương: “Đau không?”
Vu Dương nhìn Kỳ Túy, viền mắt thì đỏ, ngực thì ngột ngạt, cố nén vô số câu hỏi đang muốn vọt ra khỏi yết hầu, làm lồng ngực muốn nổ ra.
Môi cậu giật giật, còn chưa mở miệng, nước mắt ra thi nhau rơi xuống.
Vu Dương nghiêng đầu đi, cắn răng kìm nén, không để cho mình phát ra tiếng.
Kỳ Túy lẳng lặng nhìn Vu Dương.
Nếu như là giả vờ, vậy Vu Dương theo nghề lại quả thật đáng tiếc, ra ngoài chuyển sang thi ở Bắc Ảnh, khẳng định tiền đồ tương lai sáng lạng.
Kỳ Túy khoác áo đội, bước một bước về phía trước: “Cậu…”
“Kỳ ca! Có phải mỗi lần trực tiếp là cậu muốn ba tháng trên mặt báo phải nhắc tới không hả?” Hạ Tiểu Húc tìm nửa ngày trên lầu 3 vẫn không thấy Kỳ Túy đâu, nghe nói anh cầm chìa khóa xe ra ngoài, nên chạy tới cửa chờ sẵn, đúng như dự đoán nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/awm-tuyet-dia-cau-sinh/585281/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.