"Không đúng... Anh thích nhất ở phòng tắm."
Trong khi Bạch Tử Du đang tự lẩm bẩm một mình thì Âu Trạch Dương đã tỉnh lại từ lúc nào. Hắn nghe cô trả lời mọi thứ hắn đã hỏi lúc trước thì khó khăn lên tiếng phản bác.
"Anh tỉnh rồi." Bạch Tử Du vui mừng ôm lấy hắn sụt xịt.
"Còn nữa tần suất của chúng ta..."
"Đủ rồi đừng nói nữa." Cô nghe hắn nói về chuyện đó thì liền đỏ mặt xấu hổ chặn miệng hắn lại.
"Con của anh không được gọi người khác là bố."
"Được, được con anh sẽ không gọi người khác là bố đâu."
Âu phu nhân nghe tin Âu Trạch Dương đã tỉnh lại thì cũng vội vàng chạy vào bệnh viện. Bà nhìn thấy hắn thì liền chạy đến ôm chặt lấy hắn, qua một lúc bà mới bỏ hắn ra rồi chấp tay lại.
"Lần này con trai tôi là mạng lớn phúc lớn được ông trời thương rồi."
Mọi người nghe tin hắn tỉnh lại thì cũng vào thăm hắn, vừa lúc Bạch Tử Du ở ngoài bước vào hắn liền đẩy mọi người ra để cho cô ngồi xuống cạnh mình.
"Này mọi người tránh ra chút, đừng có chắn vợ và con tôi."
"Không phải anh nói anh không thích trẻ con sao? Anh còn nói nếu có rồi cũng bỏ đi sao?" Bạch Tử Du thấy khuôn mặt hào hứng của hắn thì không khỏi buông lời trêu chọc hắn.
"Đúng đó không phải cậu ghét nhất trẻ con sao?"
Âu Trạch Dương chưa kịp lên tiếng phản bác thì Cố Hàn đứng bên cạnh đã nhanh miệng nói trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-toi-muon-ly-hon/3605494/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.