Chương trước
Chương sau
"Không đúng... Anh thích nhất ở phòng tắm."

Trong khi Bạch Tử Du đang tự lẩm bẩm một mình thì Âu Trạch Dương đã tỉnh lại từ lúc nào. Hắn nghe cô trả lời mọi thứ hắn đã hỏi lúc trước thì khó khăn lên tiếng phản bác.

"Anh tỉnh rồi." Bạch Tử Du vui mừng ôm lấy hắn sụt xịt.

"Còn nữa tần suất của chúng ta..."

"Đủ rồi đừng nói nữa." Cô nghe hắn nói về chuyện đó thì liền đỏ mặt xấu hổ chặn miệng hắn lại.

"Con của anh không được gọi người khác là bố."

"Được, được con anh sẽ không gọi người khác là bố đâu."

Âu phu nhân nghe tin Âu Trạch Dương đã tỉnh lại thì cũng vội vàng chạy vào bệnh viện. Bà nhìn thấy hắn thì liền chạy đến ôm chặt lấy hắn, qua một lúc bà mới bỏ hắn ra rồi chấp tay lại.

"Lần này con trai tôi là mạng lớn phúc lớn được ông trời thương rồi."

Mọi người nghe tin hắn tỉnh lại thì cũng vào thăm hắn, vừa lúc Bạch Tử Du ở ngoài bước vào hắn liền đẩy mọi người ra để cho cô ngồi xuống cạnh mình.

"Này mọi người tránh ra chút, đừng có chắn vợ và con tôi."

"Không phải anh nói anh không thích trẻ con sao? Anh còn nói nếu có rồi cũng bỏ đi sao?" Bạch Tử Du thấy khuôn mặt hào hứng của hắn thì không khỏi buông lời trêu chọc hắn.



"Đúng đó không phải cậu ghét nhất trẻ con sao?"

Âu Trạch Dương chưa kịp lên tiếng phản bác thì Cố Hàn đứng bên cạnh đã nhanh miệng nói trước.

"Lại bóc phốt rồi xem đi hố tự mình đào thì tự đi mà lấp." Âu phu nhân bên cạnh cũng không khỏi lên tiếng trêu chọc.

Lâm Phong đến chỗ cô vỗ vai cô một cái rồi tự tin nói.

"Không sao Du Du nếu anh ấy không thích thật thì anh trai mình đang cho chờ cậu đó."

"Cậu im đi." Âu Trạch Dương quát Lâm Phong một cái rồi mới quay qua nhìn cô dịu giọng nói.

"Mấy lời đó đều là lời tức giận anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con em."

"Được em tin anh."

Sau khi được ra Âu Trạch Dương liền đón cô qua trở về nhà. Hai người sống với nhau hạnh phúc từng ngày để chờ bé con chào đời. Âu Trạch Dương cưng chiều cô cong hơn cả báu vật, hắn không cho cô đụng vào việc gì cả, từ việc nhỏ đến lớn đều một tay hắn làm.

"Chồng à em thèm ăn sủi cạo chiên." Bạch Tử Du ôm lấy cổ hắn rồi nhõng nhẽo đòi ăn.

"Không được, ăn đồ chiên sẽ ảnh hưởng đến bé con." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô dịu giọng nói.

"Nhưng em muốn ăn, một chút thôi."

"Được, chỉ một chút thôi đấy." Hắn nhìn ánh mắt mong chờ của cô thì cũng không nỡ từ chối nên chỉ bấm bụng đồng ý.



"Cảm ơn chồng."

Tối đến Bạch Tử Du ngồi hóng gió ngoài ban công, Ầu Trạch Dương bước vào thấy cô vẫn ngồi ngoài nên hắn đi đến chỗ cô cưng chiều nói. "Vợ à, sao em còn ngồi đây, mau vào trong đi trúng gió bây giờ." "Anh bế em vào đi."

Hắn đi đến bế bổng cô lên đi vào nhà rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường một cách nhẹ nhàng vì hắn sợ chỉ cần mạnh tay chút sẽ khiến cô đau. Hắn đặt cô xuống rồi thì cũng leo lên giường ôm lấy cô ngủ. Cô quay người chui vào lòng hắn nhỏ giọng thủ thỉ. "Chồng à, em yêu anh."

Hắn vuốt nhẹ tóc cô dịu dàng nhìn cô yêu chiều.

"Anh cũng yêu em. Tử Du cảm ơn em vì đã cho anh thêm một cơ hội nữa để bù đắp cho em."

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói.

"Cho anh một cơ hội cũng là cho em thêm một cơ hội mà."

"Được rồi mau ngủ thôi vợ ơi."

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.