Chương trước
Chương sau
Trong bữa tiệc Bạch Tử Du và Lâm Thiên Hạo đang cùng nhau nói chuyện với đối tác thì Âu Trạch Dương bước đến phía sau bọn họ lạnh lùng lên tiếng.

"Âu phu nhân đã để em đợi lâu rồi."

Cả hai đồng loạt quay lưng lại thì thấy hắn mặt lạnh đứng lù lù ngay sau đấy. Bạch Tử Du nhìn hắn đầy khó chịu.

"Sao anh đến đây, chúng ta ly hôn rồi."

"Vẫn chưa làm thủ tục, chưa lấy giấy chứ nhận, bây giờ em vẫn là Âu phu nhân."

"Anh đồng ý ly hôn rồi mà?"

"Anh đầu có nói vậy."

Trong khi hai người đấu khẩu qua lại thì đám đông xung quanh lại vay quanh họ nhiều hơn, tiếng xì xào bàn tán lại càng to hơn.

"Cô Bạch này là Âu phu nhân trong truyền thuyết hả? Trông cũng xinh, nhưng gái xinh đầy ra đấy không biết cô ta dùng mánh khóe gì để trèo cao?"

"Sao bảo chủ tịch Âu ly hôn với cô vợ chướng mắt của anh ta rồi mà, sao tôi thấy hai người họ trông cũng tình cảm đấy chứ. Hay ly hôn chỉ là tin đồn thôi."

"Nãy còn nghe chính miệng Âu tổng nói cô ấy là vợ mình mà."

Tiếng bàn tán chưa dứt Tĩnh Hạ liền từ đâu chui vào đi đến gần hắn cười tươi nói.

"Anh Trạch Dương đến rồi à?"

Âu Trạch Dương liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh giọng nói.

"Tìm tôi có việc gì?"

"Bọn mình ra kia nói chuyện được không?"

"Không." Âu Trạch Dương không cần phải suy nghĩ mà trực tiếp thẳng thừng từ chối cô liền.

"Anh sợ cô Bạch không vui hả chúng ta chỉ bàn chuyện làm ăn thôi mà chắc cô ấy không để bụng đâu." Tĩnh Hạ nỉ non bên cạnh hắn còn không quên liếc qua cô một cái.

"Chuyện làm ăn thì có gì để bàn, hay là bàn xem nên dùng tiền của người tiêu dùng làm ra sản phẩm rác rưởi thế nào để làm nát mặt người khác hả?" Bạch Tử Du im lặng nãy giờ không muốn lên tiếng, nhưng Tĩnh Hạ lại cứ muốn gây sự luôn nhắm vào cô để nói, không chịu đựng được nữa nên cô phải lên tiếng cãi lại.

"Bạch Tử Du cô ngậm máu phu người tôi đã livestream kiểm định chất lượng tự chứng minh bản thân rồi cô còn muốn thế nào nữa?”

"Không muốn thế nào cả nhưng cô hủy hoại sự nghiệp của tôi, tôi sẽ không tha cho cô."

Bạch Tử Du nhìn ả ta với vẻ mặt thách thức rồi quay lại bên Lâm Thiên Hạo.

"Lâm tổng chúng ta đi bàn chuyện hợp tác thôi."

Lúc hai người định rời đi thì Âu Trạch Dương giữ cô lại muốn kéo cô đi với mình.



"Tử Du em đi với anh."

"Anh có Tĩnh Hạ của anh rồi mà." Cô nói rồi hất tay hắn ra rồi cùng Lâm Thiên Hạo rời đi.

Tĩnh Hạ thấy cô đi rồi liền lại gần chỗ Âu Trạch Dương õng ẹo.

"Anh Trạch Dương..."

"Sau này chuyện công việc cứ bàn với trợ lý."

"Ơ có phải vì cô Bạch không? Chúng ta chỉ nói chuyện công việc cô ấy đã để bụng vậy rồi. Nếu là em chắc chắn sẽ không làm anh khó xử."

"Cô đang làm tôi khó xử đấy." Âu Trạch Dương nói một câu đấy làm cho ả ta ngơ ngác không biết nói thêm gì

ทนี้ล.

Mọi người xung quanh nghe vậy thì cũng bật cười chế giều ả ta.

Sau khi gặp mặt hợp tác với Lâm Thiên Hạo xong cô liền đi xung quanh để hít thở không khí một chút. Nhưng bình yên chưa được bao lâu thì có người rảnh rỗi kiếm cô để gây sự.

"Bạch Tử Du cô giỏi thật đấy rốt cuộc cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh Trạch Dương."

Bạch Tử Du không muốn cãi nhau với cô ta nên muốn rời đi nhưng cô ta liền chặn đường đi, cô ta đâu có rõ dàng buông tha cho cô như vậy. Bạch Tử Du không nói nhiều liền đẩy cô ta ra, Tĩnh Hạ bị bất ngờ quay qua nhìn cô.

"Bạch Tử Du cô dám đẩy tôi?"

"Cô chắn đường tôi sao tôi không được đẩy? Chẳng lẽ đạp lên người cô?"

"Cô đừng bám lấy anh ấy nữa."

"Gì chứ? Xin cô đấy rốt cuộc là ai bám lấy ai?" Bạch Tử Du nhìn cô ta với vẻ mặt bất lực, cô đâu có bám lấy hắn là hắn không chịu ly hôn kia mà, sao giờ đây cô lại trở thành người có tội vậy?

"Cô tưởng cô lên làm Âu phu nhân thì anh Trạch Dương sẽ thích cô ư? Năm xưa cô mà không chốc thuốc để thế chỗ tôi thì sao anh Trạch Dương lại lấy loại như cô làm vợ.

"Thế sao cô không thử chốc thuốc để thế chỗ tôi thử xem, cô tưởng Âu Trạch Dương bị ngu ai ngủ với mình thì cưới người đó hả Thế thì mấy cô muốn chúc thuốc để thay chỗ tôi xếp hàng qua tận Pháp mất."

Bên trong phòng đang tổ chức tiệc màn hình chiếu ở giữa phòng không hiểu sao lại được nối với camera ở chỗ hai người bọn họ đang đứng, nên những chuyện Tĩnh Hạ và Bạch Tử Du đang nói với nhau tất cả những người ở đấy đều thấy và nghe được hết.

"Sếp Âu, Âu phu nhân nói thật hay nếu vậy mấy cô muốn chốc thuốc anh xếp hàng qua tận Pháp thật à?" Lâm Thiên Hạo nhìn sang Âu Trạch Dương rồi cười một cách giễu cợt nói.

"Bảo ban tổ chức tắt camera đi, còn nữa gọi Tử Du vào đây."

Hai người ngoài kia vẫn chưa biết chuyện gì vẫn lời qua tiếng lại với nhau. Tĩnh Hạ thấy mình không cãi lại Tử Du thì liền muốn động tay động chân nhưng đã bị cô nhanh tay giữ lại.

"Có giỏi thì đừng né."

"Cô tưởng tôi phản xạ chậm như cô hay sao mà không né."

"Cô nhanh mồng nhanh miệng như thế từ khi nào vậy trước đây ở trước mặt tôi cô toàn vâng vâng, dạ dạ không dám thở mạnh luôn mà."



"Tôi mà vâng vâng, dạ dạ thật thì đã không tố cáo chuyện hàm kim loại trong dây truyền sản xuất của cô vượt mức tiêu chuẩn. Trước đây tôi có văn hóa, có giáo dục nên lịch sự với cô. Nhưng loại ăn ở như cô thấy người ta lịch sự là chèo lên đầu, lên cổ người ta ngồi."

"Cô quả nhiên con bé nhà quê không có chút khí chất nào cả, cô cứ bám giết anh Trạch Dương cô dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì sao tưởng anh ấy sẽ yêu cô hả? Ban đầu cô tự tử để ép anh ấy phải đứng về phía cô nhưng anh ấy vẫn cứ bồi thường hộ tôi 100 triệu thậm chí không thèm quay lại nhìn cô một cái, Bạch Tử Du cô phải nghĩ kỹ đi rốt cuộc anh Trạch Dương có yêu cô không?"

"Nên tôi mới không cần anh ta nữa."

Bên trong phòng tiệc mọi người lại quay qua bàn tán thì thào qua lại với nhau.

"Hóa ra là Bạch Tử Du muốn ly dị Âu tổng đúng là khiến người ta phải bất ngờ."

"Người ta cũng có lòng tự trọng không muốn vì tiền mà nhẫn nhịn người chồng ngoại tình, cô Tĩnh Hạ này ngang ngược thật dù sao đi nữa người ta cũng là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, tuy xuất thân nhà nghèo nhưng dù gì vẫn là vợ hợp pháp Tĩnh Hạ phách lối như thế tôi mà là Bạch Tử Du cũng sẽ chịu không nổi."

"Thảo nào trước đây nghe nói Bạch Tử Du giữ Âu Trạch Dương rất kỹ có thanh mai trúc mã như Tĩnh Hạ ở bên tôi là vợ cũng sẽ chịu không nổi."

Âu Trạch Dương không nghe nổi nữa hắn quát lớn làm cho mọi người ở đó cũng phải im lặng.

"Sao vẫn chưa ngắt camera giám sát, ban tổ chức đâu?"

"Xin lỗi Âu tổng ban tổ chức vẫn đang sửa chữa tạm thời không ngắt camera giám sát được, muốn ngất phải cắt điện cả biệt thự."

"Tại sao màn hình này lại kết nối với camera ở hồ bơi?"

"Ban tổ chức vẫn đang điều tra."

Lâm Thiên Hạo tiến đến gần hắn rồi lên tiếng châm chọc.

"Âu tổng đúng là đào hoa vợ với thanh mai trúc mã của mình đứng bên hồ bơi cãi nhau vì anh. Phàm phu tục tử như bọn tôi ghen tị quá cơ."

"Trước giờ tôi rất ghét những người tự cho mình thông minh anh cứ liệu mà làm."

"Âu tổng nói gì tôi không hiểu?"

"Bạch Tử Du là vợ tôi anh tính toán cỡ nào cũng vô ích."

Âu Trạch Dương cảnh cáo Lâm Thiên Hạo xong thì rời đi nghe điện thoại. Hắn vừa đi không lâu thì một nhân viên phục vụ đi đến chỗ Lâm Thiên Hạo nhỏ giọng bẩm báo.

"Lâm tổng việc anh căn dặn đã làm xong rồi."

"Xuống dưới lấy tiền, còn nữa đừng đề người khác biết chuyện này." Lâm Thiên Hạo lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi trầm giọng nói.

"Lâm tổng yên tâm không ai biết chúng ta động tay động chân vào camera đâu."

"Xuống đi."

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.