Chương trước
Chương sau
Bạch Tử Du đi ra ngoài thì đã thấy Âu Trạch Dương ngồi đợi sẵn trong xe rồi. Cô bước đến vừa định bước lên xe thì thấy hắn ngồi chặn ngay đường lên của cô.

“Cho tôi vào.”

“Cô không biết tự vào à?”

“Anh chắn ở đây làm sao tôi vào được, chỗ thì hẹp thế này.”

“Lúc nào cô cũng đòi giảm cân cơ mà. Đây là thành quả giảm cân của cô sao?” Hắn nhìn cô ánh mắt còn mang theo chút trêu chọc.

“Là anh tự nói đấy.”

Cô đẩy hắn ép sát vào ghế rồi trèo lên khi sắp qua được người của hắn đột nhiên chân cô vướng phải thứ gì đấy. Bạch Tử Du thuận thế theo đấy mà ngã nhào xuống người hắn. Cô vừa định chống tay đứng dậy thì phát hiện tay mình đang để ở chỗ không thích hợp chút nào, cô liếc mắt lên nhìn hắn vừa lúc bắt gặp ánh mắt cửa hắn cũng đang nhìn cô chằm chằm.

“Thích sờ cũng được, nhưng thời gian, địa điểm không đúng lắm.” Hắn cười gian tà nhìn cô rồi buông lời trêu chọc.

Bạch Tử Du ngượng đỏ mặt cô vội vàng rút tay mình về rồi phóng thẳng đến chỗ ngồi. Rồi lí nhí nói.

“Tôi, tôi không cố ý. Là do anh không tránh mà.”

“Ừm cô không cố ý. Hắn liếc nhìn cô ánh, lời nói còn mang đầy ý trêu chọc cô.



“Hmmm...” Cô không không cãi lại hắn nên đành hậm hực quay người đi.

Thấy cô không còn phản bác nữa không cũng không trêu nữa. Qua một lúc hắn mới lên tiếng nói tiếp.

“Việc cô làm và lời cô nói không đồng nhất chút nào, chuyện tối qua tôi không muốn có lần thứ hai.”

“Tôi cũng không muốn có lần thứ hai.” Bạch Tử Du khoanh tay lại nhìn hắn đầy chắc nịch nói.

“Biết sai rồi là tốt, thỉnh thoảng giận rỗi cũng được nhưng đừng lấy chuyện ly hôn ra làm trò đùa.”

“Tôi không đùa là tự anh nói nếu tôi còn giận rỗi thì sẽ mất vị trí Âu phu nhân còn gì.”

“Bạch Tử Du cô đừng được nước lần tới. Cô nghĩ tôi không dám ly hôn với cô thật à?”

“Được, vậy ly hôn đi.” Cô không chịu yếu thế trước mặt hắn, cô hất cằm lên nhìn hắn đầy vẻ thách thức.

Âu Trạch Dương tức giận đấm mạnh vào ghế ngồi phía trước, mắt hắn hằn lên tia máu, hình như cô làm hắn tức giận thật rồi. Hắn nghiến răng khó chịu.

“Tôi vừa nói rồi, đừng lấy chuyện ly hôn ra làm cho đùa.”



Bạch Tử Du nhìn khuôn mặt hắn có chút đáng sợ nhưng không biết là cô lấy can đảm đâu ra vẫn cố gắng gương cổ lên cãi lại hắn.

“Tôi không đùa, tự anh nói đến chuyện ly hôn đấy thôi hơn nữa chúng ta ly hôn anh sẽ có thể quang minh chính đại đến với Tĩnh Hạ không tốt hơn à?”

“Cô vẫn giận vì chuyện của Tĩnh Hạ. Tôi nói rồi cô ấy chỉ là...”

Âu Trạch Dương vừa định lên tiếng giải thích thì cô một lần nữa cắt ngang lời hắn nói.

“Tôi biết cô ta là cháu gái bạn cũ của ông nội anh, hai người là thanh mai trúc mã ‘Trời Sinh Một Cặp’ là tôi không biết tự lượng sức mình. Bây giờ tôi trả anh cho cô ta vẹn cả đôi đường.”

“Bạch Tử Du cô coi tôi là gì?”

“Có phải anh sợ sau khi ly hôn phải phân chia tài sản không? Anh đã đọc kỹ đơn ly hôn đó chưa? Thật ra tôi...”

Bạch Tử Du vừa định nói gì đây thì tài xế bên trên đã lên tiếng trước cô.

“Xin lỗi sếp Âu đến công ty rồi ạ.”

Hắn cài lại cúc áo chỉnh trang xong mọi thứ rồi quay qua cô.

“Tôi không muốn nghe cô lấy chuyện ly hôn ra để gây sự vô cứ nữa biết chưa.” Nói rồi hắn xuống xe đi vào công ty không thèm để ý đến khuôn mặt đang đen như đít nồi của cô đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.