"Âu Dực, em quyết định rồi, em sẽ tác hợp cho hai người, mong anh hãy chăm sóc cho em gái em thật tốt, mặc dù em rất yêu anh nhưng em không nỡ nhìn em gái em ngày càng sa đoạ như vậy." 
"Yên Yên, em nhớ chăm sóc anh ấy cho thật tốt nhé. Chị xin lỗi!" 
Lạc Mạn nói một hơi rồi lập tức chạy ra khỏi phòng. Âu Dực vốn đang định đuổi theo thì Cố Thanh đã đứng chặn trước cửa. 
"Cậu chủ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, chúng ta không nên đuổi theo cô ấy vào thời điểm này, nếu để bọn họ chụp được thì hậu quả không thể lường nổi." 
Âu Dực nghe thấy lời của Cố Thanh, anh cố gắng khống chế bản thân không đuổi theo Lạc Mạn. Nhưng Lạc Yên, anh chắc chắn sẽ không để cô sống yên ổn. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài. 
Sau khi thấy anh lộ diện, ngay lập tức, đám phóng viên vây lại. 
Phóng viên: "Âu Tổng, cô gái này là ai? Có phải là vị hôn thê của anh không?" 
"Đây là Lạc Yên, cũng chính là vị hôn thê của tôi." 
Giọng anh trầm thấp, pha chút lạnh lùng trả lời câu hỏi của đám phóng viên. 
Lạc Yên nghe anh nói xong thì hai mắt mở to. Anh vừa nói gì thế? Vị hôn thê? Cô là vị hôn thê của anh sao? Lạc Yên không dám tin, cô muốn vùng vẫy thu tay mình lại thì bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay cô, siết đến mức khiến cô đau đớn. 
"Tôi còn có việc, phiền mọi người tránh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066606/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.