Sau khi nhận lấy chiếc vòng, Lạc Yên mân mê viền hộp gỗ một lúc, trong mắt hiện lên tia hoài niệm. Nhân lúc Âu Dực đang thanh toán, cô đi đến gần quản lý Chu, trong ánh mắt lo âu của ông ta, cô nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ nói: 
"Chú không cần phải căng thẳng như thế, cháu không có ý muốn xúi giục anh ta làm ảnh hưởng đến công việc của chú đâu, chỉ là muốn hỏi chú một vài việc mà thôi, không biết chú có tiện trả lời không?" 
Quản lý Chu âm thầm lau đi tầng mồ hôi mỏng trên vầng trán, tuy rằng Lạc Yên đã trấn an ông ta trước nhưng ông ta vẫn không khỏi căng thẳng. Nghĩ đến việc Lạc Yên chỉ cần nói một câu là có thể khiến ông ta mất đi công việc béo bở này, cả người ông ta không tự chủ được mà run lên. Mặc dù quản lý Chu đã cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong giọng nói của ông ta khó mà che giấu được: 
"Tiểu thư muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên, tôi sẽ nhiệt tình giải đáp." 
Lạc Yên mỉm cười, dù đang cười nhưng trong mắt cô không giấu được sự hồi hộp, cô hạ thấp giọng hỏi ông ta: "Tôi muốn hỏi chiếc vòng tay này có phải có nguồn gốc từ thôn Vĩnh Hà ở thị trấn Hạ Bắc không?" 
Quản lý Chu sau khi nghe rõ câu hỏi của cô thì vô cùng ngạc nhiên, thanh âm không khỏi cất cao hơn vài phần: 
"Cái gì? Sao cô lại biết rõ như vậy? Có phải cô chính là cô bé đó không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066581/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.