Bốn giờ chiều ngày hôm sau. 
Lạc Yên đứng trong phòng khách, cô nhìn ngang nhìn dọc, trong đầu đang tính toán làm sao để ra khỏi nhà ngay thời điểm này mà không ai phát hiện ra, nhưng có vẻ như kế hoạch này sẽ không khả thi, bởi vì sắp đến giờ Âu Dực đi dự tiệc, người qua kẻ lại trong biệt thự nhiều không đếm xuể, ai nấy đều tấp nập chuẩn bị quần áo cho anh, bây giờ anh đang trên đường từ công ty về nhà. 
Hai ngày nay, Lạc Yên vì còn nhiều việc chưa được sắp xếp nên đã xin nghỉ làm ở bệnh viện hai ngày. Ở bệnh viện mà cô đang công tác, các đồng nghiệp có thiện cảm rất tốt với cô, cô đã nhờ một trong những đồng nghiệp thân thiết nhất của mình xin nghỉ phép giúp, hết hôm nay là cô lại phải đi làm rồi, nghỉ hai ngày, công việc nhiều chất thành núi. Nhưng đối với cô mà nói thì chẳng có gì đáng ngại, cô có nỗ lực, có kiên trì, cô tin chắc rằng những cố gắng của mình rồi sẽ nhận lại được thành quả xứng đáng. Việc quan trọng bây giờ không phải là đống công việc kia, mà là làm sao để cô có thể rời khỏi nhà một cách thần không biết, quỷ không hay, âm thầm lặng lẽ. 
Lạc Yên nhìn xung quanh, cô chầm chừ một lúc, rốt cuộc vẫn không dám ngang nhiên ra khỏi nhà, bởi vì kĩ năng diễn xuất của cô không tốt, không giỏi nói dối trước người khác. Lạc Yên chán nản đi lên phòng ngủ, phòng ngủ của cô ở tầng hai, không cao cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066577/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.