Xe lái đến trước cổng, Lạc Mạn lái thẳng vào trong sân nhà, sau đó nhẹ nhàng đỡ Âu Dực đang mơ màng xuống xe rồi đưa vào trong nhà, đi đến phòng ngủ của cô ta. Vừa đặt anh xuống giường, Lạc Mạn liền không chờ được nữa, bàn tay mon men đến gần, chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người anh xuống. 
Không quá năm giây sau, cơ bắp rắn chắc của người đàn ông lộ ra cùng làn da màu đồng tuyệt đẹp. Lạc Mạn si mê nhìn cơ thể của người trước mắt, cô ta tiến lại gần, khuôn mặt áp sát Âu Dực, cánh môi cách môi anh chỉ khoảng vài milimet. Ngay khi hai đôi môi sắp tiếp xúc nhau, Âu Dực bỗng nhiên mở to mắt ngồi bật dậy, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, Lạc Mạn vì động tác bất ngờ này của anh mà bị đẩy về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống giường. Cô ta ngơ ngác nhìn anh, trong đầu loạn cào cào, còn đang cố gắng tìm lý do để biện minh cho hành động vừa rồi của mình thì chợt thấy ánh mắt Âu Dực hơi dịu lại. Anh nhìn Lạc Mạn, ánh mắt thoáng hiện lên tia buồn bã, như thể trong lòng có tâm sự. Cái nhìn này của anh khiến trong lòng Lạc Mạn run lên, trái tim cô ta đập nhanh hơn. Cô ta khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận thăm dò người đàn ông trước mắt: 
"Âu Dực, Âu Dực?" 
Âu Dực mơ màng, thanh âm hạ thấp: "Tôi ở đây." 
Tôi ở đây... 
Đứng trước một người đàn ông xuất sắc như vậy, nghe được ba chữ này, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066569/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.