Chương trước
Chương sau
Lạc Yên nhìn Lạc Mạn một lúc, rốt cuộc cũng không tiếp tục khuyên cô ta thay đồ nữa mà tiến đến đỡ Lạc Mạn đứng dậy.

Lạc Mạn cả người mềm nhũn tựa vào người cô, bộ dạng này hoàn toàn khác vẻ ngang ngược thường ngày, khiến trong lòng Lạc Yên hơi bất an.

Chị ta sẽ không giở trò gì chứ...?

Tuy còn có chút lo lắng nhưng Lạc Yên vẫn miễn cưỡng đỡ Lạc Mạn đi đến nơi bọn họ ăn bữa tối. Căn lều nhỏ mà Âu Dực và Lục Duy Khiêm dùng cả buổi chiều để dựng nên có hai tầng, vì nơi đây không có thú dữ nên căn lều được dựng liền với mặt đất.

Khi hai người Lạc Yên và Lạc Mạn đến trước căn lều, Âu Dực và Lục Duy Khiêm vẫn còn ngồi đợi bọn họ, nhìn thấy Lạc Mạn một thân bikini nổi bật đỏ chót, Âu Dực vốn đang uống nước suýt chút nữa phun ra ngoài.

"Khụ... khụ..."

Đối với tình huống trước mắt, Âu Dực vô cùng khó xử, trong lòng anh thầm trách cứ Lạc Yên.

Tại sao Lạc Yên không nhắc nhở Lạc Mạn thay đồ? Để như vậy cũng quá khó coi rồi.

Lúc cứu cô ta, vì đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc nên anh không có tâm trạng chú ý đến việc Lạc Mạn mặc gì, mặc như thế nào, hở hang bao nhiêu, bây giờ thoát khỏi nguy hiểm mới chú ý đến...

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, dù thế nào thì Lạc Mạn như vậy cũng quá thiếu tinh tế rồi.

Lục Duy Khiêm ngồi bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, trong lòng hắn thầm mắng Lạc Mạn là đồ ngu ngốc.

Chết tiệt! Ả điên này không có não sao? Giờ phút này mà còn nghĩ đến việc câu dẫn Âu Dực bằng cơ thể.

Lục Duy Khiêm đen mặt, lạnh lùng nhìn Lạc Mạn, ngay khi hắn định đứng dậy kéo cô ta đi thay đồ để vớt vát lại chút thiện cảm từ Âu Dực thì xảy ra một chuyện bất ngờ...

Lạc Mạn vốn đang được Lạc Yên cẩn thận đỡ lấy, lúc sắp đến gần bàn ăn, hai chân cô ta đột nhiên có thay đổi, một giây sau, cả người Lạc Mạn ngã nhao về phía trước, vừa vặn ngã vào người Âu Dực.

Lạc Mạn tự cho là thông minh, quay đầu nhìn Lạc Yên đầy ấm ức: "Yên Yên, sao em lại đẩy ngã chị?"

"..."



Trái ngược với tưởng tượng của Lạc Mạn, Âu Dực không hề tức giận hay đứng ra bênh vực cô ta, ngược lại khuôn mặt anh cứng đờ, bầu không khí im lặng mất vài giây.

Nếu Lạc Mạn đủ tinh tế thì có thể nhìn ra trong mắt anh mơ hồ hiện lên vẻ bực bội.

Mà Lục Duy Khiêm, sắc mặt hắn ta bây giờ không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa rồi, hắn cố nén chút bực bội trong lòng rồi đứng dậy, nhân lúc Âu Dực đang không phản ứng kịp, vội vàng đỡ Lạc Mạn lên, trước khi đưa cô ta đi, hắn không quên giải thích với Âu Dực:

"A Dực, cậu và Lạc Yên ăn trước đi."

"Mạn Mạn không có ý gì đâu, có lẽ là không ai nhắc nhở nên cô ấy mới quên mất thôi..." Nói xong câu này, hắn như có thâm ý liếc Lạc Yên đang đứng ngơ ngác bên cạnh một cái, Lạc Yên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi giải thích xong những nội dung cần thiết, Lục Duy Khiêm đưa Lạc Mạn rời đi, còn không quên lén lút đưa tay bịt miệng để cô ta không nói bậy.

"Ưm ưm..." Lạc Mạn khó khăn muốn lên tiếng, nhưng Lục Duy Khiêm chẳng mảy may để ý, ngược lại còn hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Sau đó mạnh bạo kéo cô ta rời khỏi căn lều.

Sau khi hai người Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn rời đi, lúc này, ở trong lều chỉ còn lại Âu Dực và Lạc Yên.

Bầu không khí tương đối khó xử, đương nhiên đó chỉ là đối với một mình Lạc Yên, còn Âu Dực, sau khi bàng hoàng qua đi, anh lại xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dùng bữa tối.

Lạc Yên thấy anh tự nhiên như vậy thì cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức đem mọi chuyện gác sang một bên rồi đi đến trước bàn, ngồi vào vị trí bên cạnh Âu Dực, sau đó chuyên tâm ăn tối.

Sau khi ăn xong, Lạc Yên dọn dẹp một lúc rồi lên chiếc giường bằng gỗ nghỉ ngơi. Vì trong lều không đủ không gian để làm giường riêng cho từng người nên Âu Dực chỉ làm ba cái, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, trong tiềm thức của anh, Lạc Yên là vợ anh thì nằm chung giường với anh cũng không có vấn đề gì, hai người Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn nằm chung một giường, vừa ổn.

Vì thế, khi cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi lún xuống, Lạc Yên vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp nghĩ gì đã vội vàng ngồi bật dậy, cất giọng hỏi:

"Âu Dực, sao anh lại nằm đây?"

Âu Dực thấy cô phản ứng như vậy thì nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, anh tự nhiên hỏi lại: "Chỉ có ba chiếc giường, có vấn đề gì sao?"

Lạc Yên cười gượng: "Chỉ có ba chiếc giường, vậy... anh nên ngủ cùng Lục Duy Khiêm mới phải, dù sao thì hai chúng ta cũng không thật sự..." không thật sự có tình cảm với nhau.

Vế sau Lạc Yên ngập ngừng không nói thành lời, cô tin rằng Âu Dực sẽ hiểu ý của cô.



Đúng là như vậy, Âu Dực vừa nghe xong liền hiểu, mặc dù đây là sự thật nhưng khi nghe chính miệng cô đề cập đến, trong lòng anh không nhịn được trở nên khó chịu, chính anh cũng không hiểu rõ tại sao anh lại như vậy.

Dường như có gì đó đã thay đổi trong vô thức, vốn dĩ cảm xúc của anh không nên là như thế này...

Âu Dực cố kìm nén sự mất mát, thanh âm không có gì khác thường: "Không sao, theo pháp luật thì hiện tại hai chúng ta là vợ chồng, hơn nữa tôi không có thói quen ngủ cùng giường với bạn bè."

Điểm này là anh nói dối, bởi thì thời trung học, trường anh từng tổ chức cắm trại, anh từng ngủ với đám bạn của mình hai đêm liền cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tại sao Âu Dực phải nói dối cô? Chính anh cũng không có đáp án cho câu hỏi này.

Sau khi nghe anh giải thích, Lạc Yên cũng không nghi ngờ gì nữa mà tin ngay. Thật ra cô chỉ thắc mắc một chút, cũng không xem việc hai người ngủ chung giường là kì lạ, bởi vì trước đó, khi chưa lạc vào hoang đảo, hai người đã từng chung giường một đêm.

Cô trở mình nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, vài phút sau, cơn buồn ngủ đánh úp tới, Lạc Yên vừa chuẩn bị nhắm mắt đi vào giấc ngủ thì giọng nói trầm thấp của Âu Dực vang lên bên tai cô:

"Lạc Yên, sao hồi nãy em không khuyên Mạn Mạn thay quần áo? Mặc như vậy... khó coi lắm."

Hơn nữa, tại sao lúc Lạc Mạn gần như khoả thân ngã vào lòng anh, cô lại không phản ứng gì?

Cô không ghen sao?

Cũng phải, ban đầu cô đến với anh là vì đêm định mệnh đó, mặc dù anh không muốn nhớ lại nhưng vẫn không thể phủ nhận một sự thật rằng Lạc Yên đã dùng thủ đoạn để trở thành vợ anh.

Chắc hẳn cô không có tình cảm với anh, đến với anh chỉ vì mục đích riêng nào đó, nếu đã không có tình cảm, sao anh còn trông chờ vào việc cô có ghen hay không?

Âu Dực thầm cười khổ, có đôi khi anh cũng không thể hiểu nổi chính bản thân mình.

Hình như cảm xúc của anh đối với Lạc Yên có gì đó thay đổi rồi...

Lạc Yên vừa định ngủ, lại bị câu hỏi của anh đánh thức, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà dần dần mất đi, nói ra thì buồn cười, nhưng cô có một tật xấu, đó là khi cô sắp ngủ mà lại bị đánh thức thì sẽ không thể tiếp tục ngủ được nữa, phải mất ít nhất 30 phút mới có thể nhắm mắt trở lại.

Cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó quyết định nói hết sự thật: "Em có khuyên chị ta thay lại quần áo nhưng chị ta không chịu, bảo rằng mặc thế kia cũng không có vấn đề gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.