Sáng hôm sau. 
Có lẽ là do những ngày sinh hoạt trên đảo nên Lạc Yên đã tập quen, cô dậy rất sớm, có thể nói là sớm hơn cả những người giúp việc. 
Vừa thức dậy, Lạc Yên liền nhìn sang bên cạnh theo thói quen, dựa vào ánh đèn ngủ mờ mờ, cô phát hiện Âu Dực mặc dù đang ngủ nhưng trên mắt lại có quầng thâm, có vẻ như anh ngủ không được ngon. 
Sao lại như vậy nhỉ? - Lạc Yên có chút thắc mắc. Nhưng sau khi nhìn lại quần áo trên người mình, chút thắc mắc đó đã bị cô ném ra sau đầu. 
Bởi vì trên người cô hiện tại cực kì hở, vô cùng hở. Chiếc quần nhỏ của anh khá rộng, nhìn như muốn tuột ra khỏi hai chân cô luôn rồi, còn áo sơ mi thì khỏi nói, bị cô lăn qua lăn lại đến nhăn nhúm, đẩy lên tận trên ngực. 
Cũng may Âu Dực chưa dậy, nếu không lại càng thêm khó xử. 
Lạc Yên rướn người ngồi dậy, sau đó đi về phía phòng tắm vệ sinh cá nhân một lúc, sau khi xong việc, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn. Cô cầm lấy điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt từ điện thoại đi xuống tầng một. Lạc Yên đi vào căn phòng chứa quần áo, tìm một chiếc quần jean lưng cao màu xanh nhạt và một chiếc áo sơ mi thích hợp, sau đó trở lại phòng ngủ thay vào. 
Xong xuôi mọi việc, cô mới yên tâm thở phào, trời lúc này cũng vừa vặn sáng, những người giúp việc và quản gia cũng lần lượt thức dậy. 
Lạc Yên nhìn Âu Dực đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066522/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.