Vương Sâm xoa xoa tay, nhìn con mồi đang kinh hoảng nép mình vào góc tường. 
"Đừng nôn nóng, nào, anh đây sẽ khiến em phải khóc dưới thân anh." 
Nói xong, hắn tiến sát lại gần, vừa vặn lúc này Lạc Yên cũng đã hồi thần lại. Cô lạnh lùng ngước nhìn tên cầm thú trước mắt, cổ chân khẽ động, không chút lưu tình đá vào hạ bộ lão ta. 
Vương Sâm ban đầu thấy Lạc Yên hoảng sợ, cho rằng cô không có lực phản kháng nên không hề đề phòng, vừa bị cô tấn công bất ngờ, lão nhăn mặt đau đớn, hai tay ôm lấy nơi đũng quần, đôi mắt đầy nếp nhăn tràn ngập hận ý nhìn Lạc Yên. 
Lạc Yên cảm thấy lạnh sống lưng trước ánh mắt rắn độc của Vương Sâm, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô chùn bước. Lạc Yên hít sâu một hơi, nhấc chân lên định tung một cước tiếp theo vào hạ bộ của ông ta. 
Đáng tiếc, lần này Vương Sâm đã đề phòng, Lạc Yên không những không thành công, còn bị ông ta nắm lấy cổ chân nở nụ cười bỉ ổi. 
"Mẹ kiếp! Mày chán sống rồi, ông xem mày còn giả vờ đến lúc nào." 
"Vốn muốn để mày tỉnh táo mà tận hưởng khoái cảm, nhưng mày không nghe lời như vậy, ông chỉ có thể dùng cách kia mà thôi." 
Vương Sâm vừa dứt lời, chuông báo động trong lòng Lạc Yên vang lên, trực giác nói cho cô biết hành động tiếp theo của ông ta rất bất lợi đối với cô, quả nhiên... 
Một chiếc khăn tay rộng khoảng 10 cm chụp lên khuôn mặt trắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066473/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.