Âu Dực vì muốn ngủ với cô, thật sự là không từ thủ đoạn, đến cả mặt mũi cũng ném đi, vô sỉ đến cực điểm. 
Cuối cùng vì Lạc Yên kiên quyết, nói cô có thể ngủ ở phòng khách, Âu Dực không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp cho cô một phòng sát ngay bên cạnh. 
Vốn dĩ Lạc Yên định cứ như vậy mà đi ngủ, không ngờ vừa bước vào phòng mới chưa đến ba bước, cổ tay đã bị một lực nhẹ kéo lại. 
"Tiểu Lạc, em... định đi ngủ thật đấy à?" 
"Hả?" Lạc Yên có chút ngớ ngẩn, anh có ý gì? 
"Bây giờ mới giữa trưa thôi em." Âu Dực nhìn cô, kiềm chế cảm giác muốn cười. 
"..." 
Lạc Yên không biết tại sao bản thân có thể trở nên ngu ngốc như vậy trước mặt người đàn ông này, rõ ràng hai người đi đến trước cửa phòng ngủ, cô theo bản năng cho rằng việc tiếp theo sẽ là đi ngủ. 
Ai ngờ lại xảy ra chuyện mất mặt như thế, đã vậy Âu Dực còn hùa theo cô như đúng rồi, hại cô trở thành một kẻ ngốc. 
Lạc Yên thẹn quá hoá giận, hất tay người đàn ông ra: "Mặc kệ, bây giờ tôi buồn ngủ, được không?" 
Ý cười trong mắt Âu Dực càng thêm đậm, anh không nhắc lại chuyện vừa rồi mà nói sang chuyện khác: "Được rồi, trên người em có vài vết xước kìa, lại đây tôi xử lý giúp em, để lâu sẽ không tốt đâu." 
Nghe Âu Dực nhắc đến, Lạc Yên mới nhìn lại trên người mình, quả thật là có vài vết xước, có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066462/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.